Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1803 chữ

editor : gianganhtuyet

Sau mấy vòng giao phong , Triệu Thắng Quân hiển nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Ôn Hân , bị cô chọc tức đến mức nghẹt thở , hồi lâu mới nói ra được cả câu : " Tôi ...tôi không chấp nhặt với nữ nhân như cô " quay người rời đi .

Ôn Hân cho là hắn bỏ cuộc , thế nhưng lại không nghĩ tới người ta không có nhặt cái cuốc dưới chân Ôn Hân , ngược lại cầm cái xẻng bên cạnh , bắt đầu thanh lý cỏ dại cũng bụi cỏ trên đất hoang , một bộ chính là mặc kệ người khác nói như thế nào , tôi sẽ bộ dáng chết ăn vạ để làm việc.

" Đồng chí Triệu , tiểu hắc tử trộm đồ tôi đây là cho hắn chút giáo huấn , để cho hắn đến làm việc , về sau không dám trộm đồ nữa " Ôn Hân cố gắng giảng đạo lý cho hắn.

" Hắn trộm đồ , phải bị trừng phạt , đây cũng là chính miệng tiểu hắc tử đáp ứng , làm việc là phải có uy tín " Triệu Thắng Quân việc trong tay không ngừng , thở hổn hển làm tiếp , hai cánh tay ném ra như có dùng cũng không hết sức lực , hiển nhiên không có đem lời nói của Ôn Hân để vào mắt.

Ôn Hân trừng mắt nhìn hắn , không có thuốc chữa bướng bỉnh cho nam nhân này.

" Này ! " Nam nhân bướng bỉnh tiếp tục công việc của mình.

" Đồng chí Triệu ! Đồng chí có nghe thấy không ? " tốc độ trong tay tên ngốc càng nhanh hơn.

" Ai , Triệu Thắng Quân ! " Ôn Hân tức giận gọi đại danh của hắn , nhưng người đàn ông đang làm việc vẫn mắtđiếc tai ngơ .

Quả thực là đàn gẩy tai trâu.

Ôn Hân không có biện pháp , đành phải đi lên đoạt lấy nông cụ của Triệu Thắng Quân , đã có kinh nghiệm lần trước , Triệu Thắng Quân vội vàng lui về phía sau hai bước , ly khai cô 3 thước , đứng trên đồng ruộng nói: " Cô ....cô ....Nam nữ thụ thụ bất thân , cô ...cô cái nữ thanh niên trí thức này như thế nào .....Như thế nào như vậy....." làm sao lại hướng trong lồng ngực nam nhân vồ vập đâu ?

Triệu Thắng Quân bị cô khiến cho trong nội tâm phốc phốc nhảy không ngừng , hiện tại trên mặt vẫn còn nóng rực.

Ôn Hân tức giận tới mức gật đầu , đi ! Đi ! Đi Yêu làm việc như vậy , tôi để cho anh làm! " Đi ! Anh nguyện ý anh liền đào a , tôi muốn khai hoang từ bên này đến bên kia , nếu hôm nay anh tan tầm trước đào không hết chuyện này cũng không xong , tôi lần sau gặp hắn còn muốn cho hắn đến làm việc " Ôn Hân chỉ chỉ vào mấy gốc cây già có thể nhìn thấy , liền chỉ cho hắn một mảnh đất rộng lớn.

Triệu Thắng Quân rốt cục ngừng hoạt động trong tay , vẻ mặt thành thật quay đầu quét một vòng , cau mày nhìn cô : " Lớn như vậy ? "

Ôn Hân trừng mắt liếc hắn một cái , khịt mũi khẽ hừmột tiếng : " Đúng rồi ! chuyện này không phải là anh nên làm sao ? Trước tan tầm làm xong , nếu không tôi còn muốn đi tìm tiểu hắc tử đến làm việc "

Triệu Thắng Quân nhìn bóng lưng Ôn Hân , bím tóc tung bay , Triệu Thắng Quân trong lòng vừa tức vừa ngứa !

Mùa xuân đã đến , Ôn Hân ngồi ở dưới gốc cây liễu , nhìn nam nhân trên đồng lau mồ hôi như mưa , toàn thân hắn cơ bắp như là không biết mệt mỏi , hắn vung mạnh cái cuốc một phát lại hạ xuống , hơn nửa canh giờ , tần xuất vung cái cuốc một chút cũng không thay đổi , so với tiểu hắc tử làm mau hơn , nhìn bộ dáng như vậy , anh chàng này muốn giúp Ôn Hân dọn sạch khu vực rộng lớn đó trước khi rời khỏi công việc .

Mặt trời mùa xuân đã rất lớn , Ôn Hân đưa tay che bóng mát . Gần đây cô muốn mua một chiếc mũ rơm , nhưng là cung tiêu xã lại không có bán , thôn dân nơi đây cũng đều là buộc khăn trùm đầu . Hôm nay cô đến chính là để lộ cái mặt sau đó chạy trở về , bởi vậy cũng không mang theo dụng cụ chống nắng gì , dưới bộ dáng như vậy , cô vẫn không thể đi , cô phải giám sát tên ngu ngốc này làm việc , thời điểm tan tầm cho hắn một bài học . Gió nhẹ thổi qua , bên người cây liễu phát ra âm thanh sàn sạt , Ôn Hân ngẩng đầu , nhãn tình sáng lên , có thể đan cái mũ rơm che nắng.

Ôn Hân kéo hai cành liễu gai , nhìn thấy cách đó không xa một đứa bé lấp ló dưới gốc cây , lộ ra đôi mắt nhỏ xấu hổ , đang nhìn trộm cô .

Ôn Hân móc ra trong túi quần hai khối đại bạch thỏ , cô ngoắc ngoắc ngón tay , đứa nhỏ lúc đầu không dám tới đó , nhưng là không chịu nổi cái cục đường kia quá mức mê người , cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn là dời đến bên người Ôn Hân.

" Muốn ăn đường không ? "

Tiểu hài từ chớp mắt nhìn Ôn Hân , ánh mắt tập trung vào đại bạch thỏ trên tay cô , khoảng cách quan sát gần như vậy , Ôn Hân phát hiện đó là một tiểu cô nương , xinh đẹp quá , chẳng qua là hơi gầy , quần áo rách tung toé , miếng vá chồng chất miếng vá , Ôn Hân nhìn nhìn bàn tay bẩn , vẫn là giúp cô bé mở giấy gói kẹo.

" A....!" Ôn Hân ý bảo cô hé miệng .

Tiểu cô nương nước miếng đều thiếu chút nữa là chảy xuống , hé miệng như một con mèo nhỏ , Ôn Hân đem cục đường đặt ở trong miệng tiểu cô nương , tiểu gia hỏa hiển nhiên là lần đầu tiên ăn kẹo , lúc này khép lại miệng toàn bộ trên mặt chính là một loại biểu tình khiếp sợ.

" Ngọt không ?"

Tiểu cô nương khép lại cái miệng nhỏ nhắn cũng không dám mở ra , con mắt sững sờ .

Ôn Hân cười cười , đem mấy khối đường trong túi quần đều móc ra , đặt ở trong túi áo của tiểu cô nương xinh đẹp này : " Đường này không phải cho em đâu , em đi kéo chút cành liễu đến cho chị , chị muốn đan cái mũ rơm . "

Tiểu cô nương nhìn đường trong túi áo mình không ngừng gật đầu.

Cũng giống như tiểu hắc tử , Ôn Hân muốn cho những đứa trẻ này tu dưỡng thành một ít tư tưởng tôn trọng lao động.

Tiểu cô nương hiển nhiên cũng là mỗi ngày ở bên ngoài nô đùa , tuy ngại ngùng nhưng rất lanh lợi , hái hai lần liền được một nắm cành liễu cho Ôn Hân . Ôn Hân ngồi ở trên bờ ruộng đang băn khoăn về cách làm một chiếc mũ rơm. Cành liễu hái được không sai biệt lắm , tiểu cô nương liền đứng ở bên cạnh mắt to vụt sáng nhìn Ôn Hân , chờ cô chỉ thị tiếp theo , đứa nhỏ này phẩm tính không tồi, Ôn Hân cười để cô bé rồi đi , tiểu cô nương bụm lấy túi áo phi nhanh chân giống như đang chạy , nhìn theo bóng lưng của cô bé , nghĩ rằng cô bé sẽ chia sẻ kẹo đường với các anh chị em của mình.

Triệu Thắng Quân đang cuốc trong đất , Ôn Hân ngồi an vị trên bờ ruộng dưới bóng cây đan cái mũ rơm.

Ôn Hân không có đan qua mũ rơm , khoa tay múa chân với cành liễu không bắt được trọng điểm , đang bề bộn , đầu cô có chút choáng váng , cái cảm giác tuột huyết áp này lại tới nữa.

Ôn Hân vừa sờ túi áo , nhớ tới đường đều cho hết đứa bé kia , lại nhìn bên cạnh , tiểu cô nương đã sớm đi . Bởi vì chính mình vốn là không chuẩn bị đến chỗ này ở bên trong chờ lâu , vậy nên cũng không mang theo cà ‐mên , hiện tại chung quanh ăn cái gì đều không có , nhưng sáng nay cô cũng ăn mì gà , đánh chén hai quả trứng , theo đạo lý không nên đói bụng nhanh như vậy a.....

Ôn Hân vội vàng đặt đồ xuống , đứng dậy muốn đi xem Lâm Tinh các cô mang gì ăn , không nghĩ tới vừa đứng lên , cảm giác chóng mặt càng mạnh hơn , Ôn Hân ôm đầu đi được hai bước , cảm thấy trước mắt tối sầm , cả người liền ngã xuống , , lập tức mất đi ý thức.

Vào giây phút mất đi ý thức , Ôn Hân đột nhiên nhận ra cái gì đó.

Triệu Thắng Quân đang chuyên tâm đào đất , đột nhiên nghe được bên cạnh có thanh âm vang lên , sau đó nhìn thấy nữ thanh niên trí thức vừa mới còn nhanh mồm nhanh miệng nằm trên mặt đất , Triệu Thắng Quân cau mày nghi hoặc , mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng , nhìn vào hướng kia , hô một tiếng : " Này ! ""

Không có đáp lại.

Triệu Thắng Quân cầm theo cái xẻng đi qua , chỉ thấy nữ thanh niên trí thức này sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất , giống như đang ngủ , đến cùng nam nữ khác biệt , Triệu Thắng Quân cầm lấy cái xẻng nhẹ nhàng chọc chọc chân nhỏ của cô : " Này ! Cô ngủ rồi ?"

Nữ thanh niên trí thức vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : cầu cất chứa , cầu hoa hoa ‐‐‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.