Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

editor : gianganhtuyet

Ôn Hân hỏi hai câu bệnh tình của mình , nhưng bác sĩ vẫn không có sắc mặt hòa nhã với cô , dù sao đơn giản cũng chỉ là tuột huyết áp , Ôn Hân thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi , nhưng quay người một khắc bác sĩ lại chủ động mở miệng .

" Nhìn cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp , tôi nhắc nhở cô một câu , nên giữ một khoảng cách cùng đồng chí nam , nhìn xem hôm nay lúc các người tiến vào là cái bộ dáng gì ?"

Ôn Hân :" ....."

" Bác sĩ , tôi là té xỉu ...."

" Nếu không phải cô té xỉu , tôi đã sớm thông tri cho đội trị an trong thành đem hắn trở thành tội lưu manh bắt lại , cả trai lẫn gái không có kết hôn lại ôm ôm ấp ấp , giống bộ dáng gì ? Đây không phải lưu manh thì là cái gì ? " Bác sĩ biểu lộ nghiêm túc nhìn Ôn Hân .

" Các cô gái nhỏ nhất định phải hiểu được tự ái , cô đừng không xem ra gì , tôi là chủ nhiệm phụ nữ trên thị trấn Dương Sơn , chuyện như vậy tôi xem qua nhiều rồi , mấy ngày hôm trước tôi đã thấy được một chuyện , sớm chạm súng , nữ đã hoài thai còn không biết , đến bệnh viện khóc sướt mướt , chưa kết hôn mà có con , nam nữ công tác này đều ném đi không nói , điều đó làm cho xã hội tạo thành những ảnh hưởng cực kì xấu , đối với chính mình không chịu trách nhiệm , đối với xã hội cũng không chịu trách nhiệm . Về vấn đề tác phong sinh hoạt trên , thì phải luôn kéo căng dây cung này , thực tế những người trẻ tuổi các cô , chính mình nhất định phải chú ý " Bác sĩ bệnh viện nói có lý có chứng , đây nhất định là chủ nhiệm phụ nữ không thể nghi ngờ .

Ôn Hân biết rõ vấn đề tác phong thời đại này rất nghiêm trọng , chẳng qua trên cương vị nói đến loại trình độ này cũng là khoa trương , vì vậy vội vàng giải thích : " Bác sĩ , ah không , chủ nhiệm , tôi nhất định phải nói một chút , cả hai người chúng tôi cũng không quá quen biết nhau , chính là một cái thôn , tôi té xỉu ngược lại hắn vừa vặn đụng phải .

Bác ãi thấy thái độ cô coi như tốt : " Ừ , tôi chỉ nhắc nhở cô , xem cô như là con gái nhỏ , sợ cô đi sai đường "

Ôn Hân tuy rằng trong lòng mắt trợn trắng , nhưng ngoài miệng vẫn cười : " Cảm ơn bác sĩ , cảm ơn chủ nhiệm , tôi nhất định giữ mình trong sạch , không cùng đồng chí nam có quan hệ bất chính ."

Bác sĩ lúc này sắc mặt mới hòa hoãn , cùng Ôn Hân gật gật đầu : " Ừ , vậy là tốt rồi , ngày mai đem thư giới thiệu mang đến bổ sung "

Ôn Hân vội vàng đáp ứng , từ sở vệ sinh đi ra , đã không thấy bóng người Triệu Thắng Quân.

Đi qua một giao lộ khác , từ xa xa nhìn thấy hắn đứng dựa vào tường , như là đang đợi cô . Ôn Hân há to miệng đang chuẩn bị chào hỏi , không nghĩ tới người ta điều chỉnh thế đứng , quay đầu sang một bên , cô xấu hổ ngậm miệng lại.

Đừng nhìn người ta là một tên côn đồ , so với hoàng hoa khuê nữ 18 tuổi còn giữ mình trong sạch hơn ! Ôn Hân cảm thấy chủ nhiệm phụ nữ hoàn toàn bị nhọc lòng , bộ dáng hận không thể cách xa chính mình tám trượng , sao có thể xảy ra quan hệ nam nữ đây.

Hai người cứ như vậy trầm mặc tiêu sái đi trên đường quay trở về Dương Trạch Tử , Ôn Hân phía trước , Triệu Thắng Quân ở phía sau , chính giữa cách đến mấy mét , ai cũng không nói chuyện.

" Này ! Dương Trạch Tử đi " Ôn Hân trầm mặc rốt cuộc đi về phía trước cung tiêu xã lối rẽ trên bị cắt đứt .

" Ah , tôi đi cung tiêu xã trên thị trấn mua ít đồ , anh đi về trước đi " Thật vất vả có chuyến đến thị trấn , Ôn Hân thuận tiện đang chuẩn bị mua ít đồ trở về , thân thể mình bây giờ cần bồi bổ.

Triệu Thắng Quân nhìn bộ dáng Ôn Hân , cô vừa mới đột nhiên té xỉu , chần chờ một chút vẫn là âm thầm đổi theo bước chân Ôn Hân .

Cung tiêu xã người rất nhiều , lúc này đã xế chiều , thịt trứng mà Ôn Hân muốn mua đều đã bán hết sạch , Triệu Thắng Quân nhìn hai tay trống trơn của Ôn Hân , vẻ mặt như đưa đám : " Muốn mua cái gì ?"

Mua một ít trứng gà , bác sĩ vừa mới nói để cho tôi ăn chút gì đó có dinh dưỡng "

Triệu Thắng Quân nhìn cô một cái , nhíu mày rồi trầm mặc nửa ngày : " Đi theo tôi "

Ôn Hân đi theo Triệu Thắng Quân , hỏi hắn đi đâu hắn lại khôi phục bộ dáng cứng rắn bướng bỉnh kia , hai người rẽ vào nhiều cái ngõ nhỏ , mục đích mới đi đến chỗ ‐‐ chính là Ôn Hân tâm tâm niệm niệm muốn tìm chợ đen , kỳ thuật mấy lần Ôn Hân lên thị trấn đều có ý đồ tìm kiếm qua , bất quá Ôn Hân vừa nhìn chính là bộ dạng người nơi khác , không ai dám nói cho cô biết.

Triệu Thắng Quân để cho Ôn Hân đứng ở tại chỗ đợi , chính mình đi về phía trước nói chuyện với một người phụ nữ nông thôn đang vác một cái rổ , trong chốc lát dẫn theo cái rổ kia đi tới : " Năm mao tiền một cân , cái này có 5 cân , cô muốn mấy cân ?"

Ôn Hân hai mắt phát sáng tiếp nhận cái rổ trứng gà , phải biết rằng ở cung tiêu xã , trứng gà được bán bảy mao tiền một cân , khi mở ra ,từng quả trứng gà sạch sẽ , sắp xếp chỉnh tề , chợ đen thật là tốt a..

Ôn Hân tìm ra 2 khối rưỡi đưa cho tTriệu Thắng Quân , hai mắt phát sáng bốn phía nghiêng mắt nhìn : " Tôi toàn bộ đều muốn , đây là chợ đen trấn Dương Sơn a ...."

Triệu Thắng Quân liếc nhìn Ôn Hân : " không nên nói mò , nào có chợ đen " Nói xong tiếp nhận 2 khối rưỡi quay người đi đưa cho phụ nữ kia.

Ôn Hân nhìn bóng lưng của hắn quắt quắt miệng , lại hưng phấn nhìn bốn phía.

Triệu Thắng Quân trở về cầm theo cái rổ trứng gà : " Đi thôi "

" Triệu Thắng Quân chợ đen bên này còn có cái gì a...? " con mắt Ôn Hân quay vòng vòng nhìn những người xung quanh.

Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân , hạ giọng uy hiếp cô : " Mua đồ thì hãy mua đi , nếu bị đội duy trì trật tự trong thành bắt được , vậy coi như xong rồi ."

Ôn Hân nhìn dáng vẻ cũ của Triệu Thắng Quân bĩu môi , đúng lúc ven đường đi tới một người đàn ông , hắn cõng một cái bao tải to , đặt ở bên cạnh hai người : " Táo đỏ tốt nhất , nếu không ? "

Triệu Thắng Quân không vui nhíu mày xua đuổi : " Không muốn không muốn. "

Nhưng Ôn Hân vẻ mặt hưng phấn : " Nhìn xem! "

Người đàn ông nhìn Triệu Thắng Quân kinh ngạc , vui tươi hớn hở mở túi ra , những thứ từ những năm 70 đều là nguyên liệu thật , Ôin Hân nhìn một túi táo lớn đỏ hồng kia , mùi thơm ngọt ngào phả vào mặt , âm thầm nuốt một ngụm nước bọt .

" Cô gái , phụ nữ ăn táo đỏ của tôi là ngon nhất rồi , có năm phân tiền một cân. "

Ôn Hân cũng tới đây không ngắn , đối với giá hàng cũng đại khái hiểu rõ , năm phân tiền vẫn là hơi đắt :" Cô gái , cô mua nhiều hơn , cho cô tiện nghi một chút , bốn phân tiền."

Táo đỏ thích hợp bổ khí huyết cho cô , nhưng lại không mang theo nhiều tiền như vậy , bởi vậy Ôn Hân đang chần chừ.

Triệu Thắng Quân ở bên cạnh nhịn không được : " Năm phân tiền như thế nào không đi đoạt luôn đi , thời điểm trời thu táo đỏ tôi có thể mua năm phần tiền được 5 cân , đối với của anh , ba phần tiền không cho nhiều hơn. " thành phố Dương Sơn là một tỉnh táo đỏ , bởi vậy quả táo cũng không phải là một thứ gì hiếm , tuy nhiên bây giờ là mùa xuân , không phải mùa quả táo đưa ra thị trường , nhưng vẫn không bán được giá.

Triệu Thắng Quân lớn lên rắn chắc , bộ dạng không dễ chọc , khẩu âm cũng là giọng địa phương . Người đàn ông kia vốn xem cách ăn mặc của Ôn Hân biết rõ cô là thanh niên trí thức , những thanh niên trí thức này không biết đi , bởi vậy hắn đã ra giá cao , lúc này bị Triệu Thắng Quân nói toạc , vẻ mặt xấu hổ.

Ôn Hân không bỏ sót vẻ mặt của người đàn ông , vội vàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của : " Hai phần , cái bao tải này của anh bao nhiêu tôi đều mua. "

Vẻ mặt người đàn ông như muốn khóc : " Các người giết giá này cũng quá , năm phân tiền cô cho tôi hai phần ?"

" Tôi xem nửa túi này đại khái là 50 cân , nếu không như vậy , tôi vừa vặn có một khối , bán tôi liền mua , anh cũng bớt việc. "

Người đàn ông nhìn Ôn Hân , lại nhìn Triệu Thắng Quân bên cạnh , bất đắc dĩ nhận lấy tiền thở dài : " Đối tượng các người cũng thật biết mặc cả "

Thốt ra lời này , Triệu Thắng Quân tức giận thiếu chút nữa động thủ , bộ dán kích động kia làm người đàn ông sợ tới mức quay người liền chạy .

Triệu Thắng Quân vẻ mặt quẫn bách nâng cái túi táo đỏ lên " Hắn ...hắn nói mò , cô ...đừng ..đừng để ý "

Ôn Hân nhìn bộ dạng hắn bị người ta làm bẩn danh tiết , bình tĩnh nói : " Tôi không có sao , anh đừng để ý là được. "

Triệu Thắng Quân : " ...."

Tác giả có lời muốn nói : nhân gia Triệu Thắng Quân chính là một chính nhi 800 hoa cúc đại tiểu hỏa nhi ‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.