Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 2960 chữ

editor : gianganhtuyet

Trong chuyến đi chợ đen này , Ôn Hân thu hoạch tương đối khá , mua một túi lớn táo đỏ , 10 cân đậu đỏ , một rổ trứng gà.

Đa số những người ở chợ đen đều là người từ các thôn xung quanh thị trấn Dương Sơn , bình thường trong nhà dư thừa đồ vật , cầm đến chợ đen để đổi tiền . Bởi vậy chợ đen về cơ bản là nông sản chưa qua chế biến , Ôn Hân vốn hào hứng bừng bừng đi dạo , bất đắc dĩ bên người lại có một Bao Công mặt đen , một mực xụ mặt thúc giục cô , Ôn Hân không chịu nổi quấy nhiễu , không có biện pháp , về sau mua mấy thứ , đành phải nghe hắn nói mà đi về hướng Dương Trạch Tử.

Bất quá, thu hoạch vui vẻ nhất hôm nay chính là biết được vị trí chợ đen trấn Dương Sơn , về sau cô có thể tự mình đến , nói không chừng còn có thể mua bán nhỏ kiếm chút tiền.

Lúc Ôn Hân và Triệu Thắng Quân trở về thì trời đã tối , Dương Trạch Tử là một nông thôn nhỏ lạc hậu , vì vẫn chưa có điện nên ban đêm tối om , mỗi nhà đều thắp đèn dầu không quá sáng . Triệu Thắng Quân khiêng đồ của Ôn Hân đến cửa sân không chịu đi vào , đồ vật đặt ở trước cửa sân , tiêu sái bỏ đi không thèm quay đầu lại , dù sao cũng là một anh chàng dưa chuột đang lớn , thể diện là cực kỳ trọng yếu .

Đến ký túc xá , toàn bộ thôn dân đều biết sự tình Ôn Hân đói đến ngất xỉu trong đất , chính là Vương Đại Lực từ trấn trở về mang tin tức đến cho đội trưởng.

Lần này trùng hợp với việc nhà ăn đóng cửa , thanh niên trí thức bị đói mà ngất xỉu đây không phải là chuyện nhỏ . Vào chiều hôm đó , đội trưởng Triệu liền triệu tập các thành viên của đại đội mở họp , phân phối các gia đình tương ứng với những thanh niên trí thức chưa tìm được bạn kết nhóm , để cho mọi người đi từng gia đình kết nhóm.

Một số thanh niên trí thức tụ tập tại ký túc xá cùng Ôn Hân một bên vừa ăn táo vừa nói chuyện phiếm , chủ đề tự nhiên cũng không có ly khai vấn đề ăn cơm . Bởi vì nhà ăn muốn đóng cửa , gần đây thức ăn càng ngày càng tệ , sau khi tan tầm hôm nay , liền có thanh niên trí thức bắt đầu đi gia đình ở Dương Trạch Tử kết nhóm.

Lưu Du Du lại rơm rớm nước mắt , xoạch xoạch kể ra khổ sở khi kết nhóm ăn cơm cùng gia đình . Đến Dương Trạch Tử cũng được một đoạn thời gian , đối với nhóm thanh niên trí thức mà nói , nông thôn vấn đề lớn nhất một là ăn cơm , hai chính là vệ sinh.

Sau khi nghe Lưu Du Du nói về vấn đề vệ sinh không thể chịu nổi của việc kết nhóm gia đình , Ôn Hân cũng hơi lo lắng , ăn lương thực phụ không sao , cháo loãng cũng không sao , nhưng vệ sinh thực phẩm một chút cũng không được qua loa .

" Vậy thì tôi phải kết nhóm với ai ?" Nghe Lưu Du Du khóc lóc kể nể , Ôn Hân cũng nóng nảy .

" Còn nữa , đồng chí Lương Cao Tử đã chủ động mời cô đến nhà hắn kết nhóm. " Lâm Tinh đẩy chân Ôn Hân , nhướng mày , vẻ mặt trêu tức.

" Ah ‐‐‐" Mặt khác hai người kia cùng nhìn Ôn Hân trêu ghẹo.

Mấy ngày nay , đám thanh niên trí thức bọn họ đối với Ôn Hân là cảm giác vừa yêu vừa hận , yêu cô là bởi vì Ôn Hân thường xuyên nấu cơm trong ký túc xá buổi tối , thỉnh thoảng tất cả mọi người có thể đánh chén bữa ăn ngon , hận Ôn Hân biểu hiện thật là quá tốt , mỗi ngày Lương Cao Tử đều cho cô đầy công điểm , còn thường xuyên khích lệ , đưa tới một đám ghen ghét , hôm nay Lương Cao Tử trước mặt đi tìm đại đội yêu cầu Ôn Hân đến nhà hắn kết nhóm , vô duyên vô cớ dẫn ra những lời ong tiếng ve này .

Ôn Hân cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy , cô lo lắng chính là vấn đề vệ sinh nhà Lương Cao Tử , nếu chuyện này cũng không tốt , cô liền chuẩn bị tự mình nấu cơm.

Bởi vì Ôn Hân té xỉu là chuyện lớn đội bên trên cũng biết , bởi vậy đội bên trên đặc biệt phê chuẩn cho Ôn Hân nghỉ bệnh hai ngày.

Ngày hôm sau khi trời chưa sáng , những thanh niên trí thức liền xuống đất , Ôn Hân bị các cô đánh thức cũng không ngủ tiếp , đứng dậy rửa mặt , vừa đi ra ngoài đổ nước rửa mặt liền nhìn thấy một người đứng ở tường viện bên ngoài.

" Đồng chí Lương ?" Ôn Hân có chút ngoài ý muốn.

Lương Cao Tử đang đứng ở trước cửa chần chừ , ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt mới rửa qua trắng như tuyết của Ôn Hân vội vàng chuyển rời ánh mắt , không dám cùng Ôn Hân đối mặt , nhưng tại trên tường viện đặt một cái hộp cơm , ấp úng nói : " Ôn thanh niên tri thức, hôm qua không phải đội trưởng chỉ định cô các nhóm với gia đình tôi sao....Cô.... Ngày hôm qua lại đói đến ngất xỉu , tôi sợ cô ăn không quen cơm nhà ăn , sớm chút liền mang tới cho cô , cô....cô ăn đi."

Lương Cao Tử cũng giống như Triệu Thắng Quân , những hán tử của thập niên 70 , giống nhau đều là ngây thơ thẹn thùng . Lương Cao Tử nói xong lời này , Ôn Hân còn chưa kịp nói lời cảm tạ , hắn đã vội vàng mang theo nông cụ đi rồi , Ôn Hân vội vàng đi qua đứng ở cạnh cửa hô : " Cảm ơn anh , đồng chí Lương. " bước chân người nọ càng nhanh hơn, vội vội vàng vàng đi khỏi , trong nháy mắt đã không thấy bóng người.

Ôn Hân bất đắc dĩ lắc đầu , cầm lấy cà‐‐ mên trên tường thấp , vẫn còn nóng hổi , mở cà ‐ mên ra , trong đó có một quả trứng luộc và một chiếc bánh , loại bánh nướng mày hỗn hợp từ lương thực phụ và lương thực tinh.

Sự ghen ghét của các nữ thanh niên trí thức khác không phải là không có đạo lý , Lương Cao Tử là một chuyên gia lương thực , không có gánh nặng trong nhà , một nhà có năm miếng ăn , phía dưới cha mẹ có ba người con trai , đềuu là lao động , điều kiện gia đình tại Dương Trạch Tử cũng coi như là khá tốt , nhìn thức ăn này là biết , hiện tại còn có thể ăn được hỗn hợp giữa lương thụ tinh và lương thưởng phụ.

Ôn Hâm trở lại ký túc xá , nghĩ đến ngày hôm qua Lưu Du Du miêu tả gia đình nhà người ta như thế nào , ổ bánh ngô , đến cùng cô cũng không có dũng khí để hạ miệng , gõ quả trứng luộc bóc ra ăn hết.

Buổi chiều thời điểm tan tầm , mẹ Lương Cao Tử đến ký túc xá dành cho thanh niên trí thức , nhiệt tình mời Ôn Hân đến nhà bà ăn cơm , sự tình kết nhóm đều đã an bài tốt , huống hồ Ôn Hân buổi sáng còn ăn hết một bữa cơm của người ta , lại càng ngượng ngùng không muốn đi .

Mẹ Cao Tử đối với nhóm chị em của cô đặc biệt rất nhiệt tình , mấy người cười tủm tỉm lôi kéo tay Ôn Hân hướng nhà đi , vừa đi vừa dò xét nghị luận :" Rốt cuộc là cô gái trong thành , lớn lên thật là tuấn . "

Ôn Hân bị các cô xem cả người không dễ chịu , vội vàng chuyển chủ đề giúp đỡ mẹ Lương Cao Tử xách đồ vật thuận tiện đem cà‐‐mên sáng nay Lương Cao Tử đưa đặt ở trong giỏ của bà.

Mẹ Lương Cao Tử nhìn thoáng qua Ôn Hân , dắt cuống họng tự hào nói : " Cao Tử năm trước chính là chuyên gia lương thực trong đội sản xuất Dương Trạch Tử chúng ta , nghe đội trưởng Triệu nói , hai ngày nữa giấy khen liền truyền đến. "

" Có phải không ? năm nay ban thưởng cái gì nha ? Không phải năm trước nói khen thưởng một cái chậu rửa mặt vì nhân dân phục vụ sao ?"

" Vậy cũng không chắc , năm nay còn không biết đâu , tình hình năm ngoái tốt hơn năm kia nhiều , thế nào cũng phải tốt hơn chậu rửa mặt. "

Phụ nữ phương Bắc phần lớn là hào sảng , đặc biệt nhất là con gái đã có chồng , tiếng nói chuyện cởi mởl liền không ngừng qua , với tốc độ của vài người chủ đề về chuyên gia lương thực đã lan truyền khắp Dương Trạch Tử .

Nhà của Lương Cao Tử có một khoảng sân rất rộng , có phòng chính và nhà kề , phòng ở thoạt nhìn rất rắn chắc , so với ký túc xá thô sơ của Ôn Hân thì đẹp hơn nhiều , mẹ Cao Tử mang theo Ôn Hân tiến vào buồng trong , đập vào mi mắt chính là một cái giường đất trong phòng , ở đầu giường đặt lò sưởi cùng một loại tủ giường , trên tủ có vài tấm mền dài xếp chồng lên nhau.

" Nhìn này , chăn bông của tôi cao lắm , cô gái , cô đi nhìn bên trong thôn này xem , tìm khắp Dương Trạch Tử không xuất ra mấy người cao hơn chăn bông của tôi. " mẹ Cao Tử tự hào nói. Vào những năm 1970 , trình độ chăn mền mới cũ , chiều cao của chăn bông là biểu tượng cho sự thịnh vượng hay nghèo khó của một gia đình.

Ôn Hân cười cười , nói hai câu khen ngợi .

Đến kết nhóm tự nhiên cũng không thể vung tay với chưởng quầy, Ôn Hân chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ nấu cơm , mẹ Cao Tử từ chối hai lần , nhưng thấy Ôn Hân chịu khó như vậy , đến cùng vui vẻ đáp ứng .

Buổi tối phải làm bánh bột ngô 2 loại trộn lẫn , hai loại trộn lẫn chính là hỗn hợp bột mì trắng và bột ngô , lương thực phụ còi cuống họng , nhưng về sau khi trộn lẫn với lương thực tinh , ăn liền khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều , mẹ Cao Tử hiển nhiên coi đây là niềm tự hào :" Ôn thanh niên trí thức, nếu không phải nói tốt cho cuộc sống của cô , thì ngày hôm qua có nhiều gia đình kết nhóm như vậy , cô nhìn xem nhà ai có thể ăn hai mì trộn lẫn."

Ôn Hân mắt thấy mẹ Cao Tử vừa nói vừa muốn đem tay củacô pbóng tới trong mì trộn lẫn , vội vàng ngăn cản : " Thím , người còn không có rửa tay đâu ?"

Mẹ Cao Tử trố mắt một chút , chủ đề mì trộn lẫn trước mắt bị cắt đứt , cúi đầu nhìn tay của mình , nhìn từ trước nhìn sau :" Cái này không phải bẩn , lại không có đất. " ngẩng đầu nhìn Ôn Hân bất đắc dĩ nói :" Các người từ trong thành tới chính là nhiều chuyện , đều nói những câu cổ quái này , không sạch sẽ , ăn xong không có bệnh. "

Nhưng là vẫn nhìn mặt mũi của Ôn Hân hai tay ở đằng kia không nhìn ra nhan sắc ở trên tạp dề cọ xát , lại duỗi tay ra cho Ôn Hân nhìn :" Cái này được chưa? "

Ôn Hân xấu hổ không biết làm biểu tình gì , mắt nhìn chậu rửa mặt trên tủ bên cạnh :" Thím , cháu đi chuẩn bị nước , vừa lúc tay của cháu còn chưa rửa sạch. "

Ôn Hân mới vừa cầm chậu rửa mặt , nhưng mẹ Cao Tử đã chộp lấy cướp đi :" Cái này cũng không thể dùng , đây chính là phần thưởng cho chuyên gia lương thực mà Cao Tử năm ngoái cầm về , cái này không thể dùng. "

Ôn Hân nhìn cái chậu rửa tráng men màu trắng in hình vì nhân dân phục vụ kia , không ngờ người ta đặt chậu rửa mặt trên tủ làm vật trang trí .

Mẹ Cao Tử cất kỹ chậu rửa mặt , một bên ghét bỏ Ôn Hân nhiều chuyện , một bên vẫn là cầm gáo múc nước , giúp đỡ Ôn Hân rót nước rửa tay , với sự kiên trì của Ôn Hân , mẹ Cao Tử cũng rửa sạch cái tay , trong nhà không có xà phòng ,

Ôn Hân dù không hài lòng cũng chỉ có thể từ bỏ , cô coi như là hiểu được nỗi khổ sở của nhóm thanh niên trí thức ngày hôm qua.

Mấy người đàn ông nhà họ Lương cũng đều quay trở về khi bữa cơm của mẹ Cao Tử đã chuẩn bị xong , Lương Cao Tử nhìn thấy Ôn Hân cũng đang ở trong nhà , ánh mắt xấu hổ không biết nhìn đi đâu :" Cô ...cô đã đến rồi a ...."

Ôn Hân gật gật đầu , bưng đồ ăn tiến vào.

Lương Cao Tử là anh cả trong nhà , mặt khác hai người em còn lại thoạt nhìn không nhỏ hơn hắn bao nhiêu , Ôn Hân vừa vào cửa , nhìn thấy hai người em đang uống nước từ một cái chum nước xung quanh cửa , liền một cái gáo múc nước uống nước. Khi Ôn Hân vừa bước vào cửa , cũng gặp qua mẹ Cao Tử uống nước như vậy , còn từng hỏi qua Ôn Hân có uống nước không.

Nước là từ trong giếng kéo đi lên , tích trữ trong chum nước , tất cả mọi người là múc lên uống , người một nhà dùng chung một cái gáo múc nước , Ôn Hân không dám nghĩ tới , vội vàng bưng chén đặt trên bàn.

Người Lương gia dùng chính là giường đất , một cái bàn nhỏ đặt ở trên giường đắt , mọi người hào sảng quăng giày trên mặt đất , cùng nhau ngồi vây quanh một chỗ trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt , Ôn Hân đến , mấy người đàn ông đều rất co quắp .

Mẹ Cao Tử đau lòng con trai , chiếc bánh vừa mới nướng đã trực tiếp nhét vào trong tay mấy đứa con trai , Ôn Hân còn chưa kịp mở miệng nói về việc rửa tay , bên kia đã ăn rồi , Ôn Hân liền ngậm miệng.

Sau bữa ăn này , Ôn Hân đối với gia đình Lương Cao Tử xem như khắc sâu ấn tượng , hoàn cảnh vệ sinh như vậy , cũng triệt để cắt đứt ý niệm trong đầu muốn kết nhóm tại Dương Trạch Tử của Ôn Hân.

Ăn cơm xong , Ôn Hân thả hai phiếu gạo cùng hai mao tiền .

Kỳ thật , hôm nay mẹ Cao Tử nhiệt tình như vậy tìm Ôn Hân tới nhà ăn cơm cũng là bởi vì cái này , thanh niên trí thức khi kết nhóm với nhau , nhất định phải trả tiền ăn , trước mắt lương thực nhà ăn còn chưa có phân xuống . Bởi vậy ngày hôm qua khi thanh niên tri thức đi ăn ở nhiều nhà khác , đều cho phiếu gạo , mẹ Cao Tử hôm nay bắt đầu làm việc thời điểm nghe được các nhà khác nói vậy , tâm đã sớm ngứa.

Trước mắt được tiền , mẹ Cao Tử lập tức vui vẻ ra mặt . Các gia đình vào những năm 1970 , trừ bỏ đúng hạn xuống ruộng làm việc kiếm công điểm , hầu như không có thu nhập gì , thanh niên trí thức vừa đến kết nhóm trong nhà , trong lúc vô hình làm cho một số gia đình có thu nhập.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Hôm nay có lẽ có bảng a ‐‐‐ sau này sẽ càng là 3.100 rồi , sao sao đát‐‐‐ tiểu tác giả cần cù như vậy các ngươi không nên cho cái hoa hoa ư ‐‐‐ lăn qua lăn lại cầu bình luận cầu hoa hoa hoa lạp l lạp lạp lạp lạp ‐‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.