Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 2718 chữ

editor gianganhtuyet

Lò bên cạnh đặt một cái nồi , bên trong có nửa nồi quả du cùng bột ngô đều thành cháo , lúc này cái nồi to đã nóng lên , toát ra nhàn nhạt khói xanh , mẹ hắc tử cầm lấy một khối băng gạc nhỏ phía trên một cái mâm nhỏ bên cạnh , lau một tầng ở mặt trên nồi to , lưu lại trên nồi màu sắc sáng lóng lánh , Ôn Hân phán đoán đó là dầu.

Đối mặt với nhà bếp mẹ hắc tử tựa hồ tự nhiên hơn rất nhiều , trên mặt cô ấy lộ ra tươi cười hơi tự đắc :" tôi làm bột ngô quả du này , hai đứa nhỏ rất thích ăn ."

Mẹ hắc tử múc một muôi lớn cháo bột ngô quả du , bắt đầu đảo xung quanh nồi to bên cạnh , hồ dán theo cạnh nồi hướng đáy nồi tụ tập , sau hai muôi , toàn bộ trên nồi to tràn đầy một tầng bột ngô , sau đó mẹ hắc từ cầm cái xẻng đem hồ dán quà du đẩy đều ra.

" Thơm quá a ..." bánh quả du dần dần chín , một mùi thơm ngát của hỗn hợp quả du cùng cây ngô hương vị dần dần tỏa ra , Ôn Hân nhịn không được cảm thán.

Mẹ hắc tử cười cười , nhẹ nhàng gẩy gẩy mặt của chiếc bánh trên mặt nồi , xem bên kia nướng không sai biệt lắm , tay không cầm lấy hai bên bánh nướng , xoát một chút , một cái bánh nướng hoàn hoàn chỉnh chỉnh liền xinh đẹp lật ra một cái mặt , lật qua mặt này lộ ra màu vàng nâu cháy , cái loại mùi hương này càng đậm.

Ôn Hân vừa mới đáp ứng muốn lưu lại ăn cơm , kỳ thật bất quá là không để cho tiểu hắc tử thất vọng , cũng cho một nhà các nàng lý do an tâm ăn bánh táo ngọt , nghe được mùi hương như vậy, cô lại nhịn Không được nuốt một ngụm nước bọt.

Qua hai phút , mẹ hắc tử thuần thục lật ra mỗi cái , mặt khác cũng đã in dấu thành bộ sáng vàng và giòn , dùng cái xẻng ở trong nồi đem bánh nướng này cắt thành mấy khối , chồng lên đặt ở trên mâm bên cạnh , vui tươi hớn hở tiếp đón :" Ôn thanh niên trí thức , cháu nếm thử. "

Quả du có màu xanh và ngọt , còn ngô thì thơm giòn và vàng , sự kết hợp giữa hai loại quả này thực sự tuyệt vời , Ôn Hân không thể chờ đợi được cầm lấy một khối , bên ngoài là một tầng vàng và giòn , nhấp miệng khẽ cắn , phát ra thanh âm " Răng rắc " tuyệt vời.

" Ăn thật ngon a ...! " Hương vị tương đối ngon , một loại cảm giác tươi mới , chỉ thả một chút muối , hương vị vừa miệng , thơm thơm giòn giòn . Ôn Hân thỏa mãn nheo lại mắt , cho đến tận lúc này cô được ăn món ngon nhất trên thế giới.

Mẹ hắc tử cười uyển chuyển , nhưng tay chân lại rất lưu loát , hai ba lần liền đem nửa nồi quả du bột ngô đều làm thành bánh , yêu cầu tiểu hắc tử mang đồ bưng lên bàn , mẹ hắc tử nhanh nhẹn điều chỉnh hai món ăn phụ , lại đựng cơm nước .

Lúc ở nhà , tiểu hắc tử đặc biệt có bộ dáng anh trai , dẫn tiểu hắc muội rửa sạch tay , cầm chén đũa đặt ở bên cạnh , đem thức ăn bưng lên bàn .

Mọi người ngồi ở bên cạnh bàn , vô cùng cao hứng ăn cơm , bánh quả du thơm ngào ngạt lại khiến cho ngón trỏ của Ôn Hân di chuyển , tiểu hắc muội thấy Ôn Hân chỉ ăn bánh quả du , ở phía trước đẩy món ăn màu xanh đậm trên bàn lên , mắt nhỏ chớp chớp nhìn Ôn Hân.

" Đây là cái gì? " Ôn Hân thuận thế cầm lấy một chiếc đũa gắp.

" Đây là rau khúc ma, phối hợp với bánh quả du này là ngon nhất , chị Ôn Hân , chị nếm , ăn ngon . " tiểu hắc tử ở bên cạnh giải thích.

Rau dại có cỗ hương vị tươi mát , cùng bánh quả du xứng cùng một chỗ , Ôn Hân ăn ra có cảm giác của mùa xuân .

Ôn Hân đang hưởng thụ bữa tối khó có được ở nhà nông tại gia đình tiểu hắc tử , một chén canh một rau một bánh , đồ ăn nhà nông có tư vị đồ ăn nhà nông , không khoa trương khi nói , đây là một bữa cơm thoải mái nhất mà Ôn Hân đã được ăn tại Dương Trạch Tử.

" Ôn Hân ‐‐ , Ôn thanh niên tri thức...."

Mấy người đang ăn cơm, ngoài phòng loáng thóang truyền đến tiếng gọi ầm ĩ .

Tất cả mọi người đều nghe được , nhìn Ôn Hân :" chị Ôn Hân, có phải hay không gọi chị đấy ?"

Thanh âm kêu gọi kia càng ngày càng gần , một tiếng tiếp một tiếng , ngữ khí nghe rất gấp , Ôn Hân nghi hoặc để đũa xuống :" Tôi đi ra ngoài xem nột chút . "

Tiếng quát tháo sợ vội vàng nhanh chóng như vậy không phải đã xảy ra chuyện gì rồi ?

Ôn Hân từ nhà nhỏ tiểu hắc tử đi ra , theo thanh âm đi hai bước , liền nhìn đến Lâm Tinh hỏang hốt sốt ruột ở trên đường kêu , thời điểm nhìn thấy Ôn Hân không kịp thở đã chạy tới :" Ôn Hân , cô đây là đi đâu ? Toàn bộ thôn dân đều đi tìm cô ! "

" Làm sao vậy ? Các cô nhanh như vậy liền từ trên thị trấn đã trở về ?" Ôn Hân nhìn Lâm Tinh đầu đầy mồ hôi , đem bánh quả du trong tay nhét vào trong miệng , tính toán thời gian bọn họ không nên về sớm như thế này.

" Còn nói sao ? Còn không phải bởi vì cô! Cô còn có tâm tình ăn ? Có người đem cô đi tố cáo ? Nói cô lấy công làm tư , mệt chết lão trâu cày của đại đội ! " Lâm Tinh lời nói cực nhanh chóng chụp lấy cánh tay Ôn Hân .

" Cái gì ...? " Ôn Hân bị cô ấy nói không hiểu ra sao thiếu chút nữa bị nghẹn.

" Trên đường nói , hiện tại nhanh , đi nhanh lên , mọi người trong đội đều đã đi đến khu vực đất hoang của cô ! " Lâm Tinh lôi kéo Ôn Hân muốn đi , tiểu hắc tử đi theo Ôn Hân ra ngoài vẻ mặt hỏang sợ đứng ở bên cạnh , Ôn Hân vỗ vỗ bờ vai của hắn ngắn gọn cùng hắn khai báo một tiếng , vội vàng đi theo Lâm Tinh rời đi .

Trên đường Ôn Hân mới từ trong miệng Lâm Tinh đã biết sơ bộ chân tướng chuyện này.

Sự tình vẫn là bắt đầu từ cái chết của trâu cày : Trâu cày đã chết , nhưng không thể chết một cách vô ích , chuyện này cần phải truy cứu trách nhiệm. Chiều nay , đội trên đã tổ chức hội nghị , nghiên cứu về hậu sự trâu cày . Kỳ thật lão trâu cày này cũng đã 15 tuổi , từ năm 4 tuổi bắt đầu nhập ngũ , cần cù chăm chỉ ở Dương Trạch Tử đã làm hơn 10 năm , cũng có thể coi như là sống thọ và chết tại nhà , tuy rằng chết ở trong tay Lương Cao Tử , bhưng dù sao nó cũng là trâu cày già nua , nguyên lai chủ đề hội nghị vốn là làm thế nào để giết trâu sau đó phân thịt cho đội trên.

Thế nhưng sự tình hai ngày nay hết lần này tới lần khác liền ghé vào cùng một chỗ, lương Cao Tử vội vàng với sự tình trâu cày không rảnh bận tâm chuyện khác , trong đội liền cử Lý Xuyên Trụ ghi lại công điểm cho nhóm thanh niên trí thức , một mảng lớn đất hoang của Ôn Hân thâm canh tốt như vậy trong mắt hắn liền biến thành sự tình đặc biệt đột ngột , lại nhìn vào sổ ghi chép công điểm , Ôn Hân từ ngày đầu tiên đến nghỉ phép trước một ngày , một dãy đầy công điểm . Gia đình Lương Cao Tử lại là đội trên phân phối cho Ôn Hân kết nhóm gia đình, xâu chuỗi một loạt sự tình lại với nhau , Lý Xuyên Trụ liền cảm thấy không thích hợp , ngọn lửa bát quái hừng hực thiêu đốt, hắn liền đem tình huống nói xấu nói cho hàng xóm : cha Vương Đại Lực tổng quản đội sản xuất nuôi dưỡng trâu cày , cha Đại Lực chính là hảo huynh đệ của đội trưởng Triệu , phó lãnh đạo tại Dương Trạch Tử , con trâu cày mà ông trông coi xảy ra chuyện , vốn là không khí như ý , nghe xong ciệc này , lập tức liền ép không được phát hỏa , tại cuộc họp , không lưu tình chút nào tại chỗ chỉ trích Lương Cao Tử lấy công làm tư , một mình dùng trâu cày thay Ôn thanh niên tri thức cày ruộng dẫn đến lão trâu cày mệt chết.

Lời này vừa nói ra , toàn bộ đội xôn xao !

Trâu cày đại đội sản xuất Dương Trạch Tử công tác bị hạn chế nghiêm khắc , mỗi con trâu cày đều có phạm vi công tác cố định , nếu muốn đưa trâu cày đi làm việc khác , cần phải báo cáo với đội trưởng trước để được phê chuẩn , đội trên đồng ý mới có thể. Hiện tại là thời điểm cày bừa vụ xuân , trâu cày là rất quan trọng , trong đất tốt còn cày không được , làm sao có thể phái Ôn Hân đến vùng đất hoang xa như vậy , thật khéo mấy ngày này vẫn là Lương Cao Tử sử dụng trâu cày , cho nên thoạt nhìn càng giống như là Lương Cao Tử trông coi tự trộm , lấy công làm tư.

Lương Cao Tử có mặt tại hiện trường đã không thể ngồi yên ngay sau khi nghe lời buộc tội , đây cũng không phải là đỉnh đầu mũ nhỏ , lấy công làm tư, làm loạn quan hệ nam nữ , lão trâu cày mệt chết trong đội , những năm 1970 , lấy ra hạng nhất này cũng không phải lỗi nhỏ gì .

Đại biểu thanh niên tri thức tham dự là Lục Cường, hắn cho rằng hôm nay Ôn Hân đến thị trấn với những thanh niên tri thức khác , vì vậy Vương Đại Lực đã lái xe lừa đến thị trấn để đón mọi người , đi mới biết được Ôn Hân không ở , nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy , nhóm thanh niên trí thức liền cơm cũng không ăn , vừa đến trấn trên tất cả liền hỏa tốc trở về , cả thôn đều tìm cô.

Ôn Hân một nhân chứng có vết nhơ chậm chạp không đến đúng chỗ , cha Đại Lực vì chứng minh sự thật , yêu cầu mọi người cùng nhau đi đến khu đất hoang của Ôn Hân để xem xét , bởi vậy toàn bộ những người trong cuộc họp đã đi từ phòng hoạt động của đại đội trưởng đến khu đất hoang bình thường , một ít dấu tích trên đất hoang .

Thời điểm Ôn Hân và Lâm Tinh cùng đi qua , mặt trời đều nhanh xuống núi , một đám người vây quanh khu đất hoang , lúc nhìn thấy Ôn Hân , có người đang gọi lên.

" Đã đến , Ôn thanh niên trí thức đã đến , Ôn thanh niên trí thức đã đến ! "

Tất cả mọi người " xoát "quay đầu lại , trong ánh mắt hiện lên đủ mọi cảm xúc , Ôn Hân cũng bất chấp quan sát nhiều như vậy , dọc theo đám người tự phát đi ra ngoài, bước nhanh đi vào.

Lương Cao Tử ngồi bệt trên mặt đất ở giữa , một người đàn ông mặt đen thô kệch cao lớn giờ phút này đã là sắc mặt trắng bệch khóc thành một đứa trẻ nhìn thấy mà thương.

Đội sản xuất lấy đội trưởng Triệu cầm đầu mấy người lãnh đạo đứng ở một bên, tất cả đều nhìn cô với thần sắc nghiêm túc.

" Ôn thanh niên trí thức , cô đã tới , cô cần phải ăn ngay nói thật a ..., không thể hướng trên người nhi tử chúng ta dội nước bẩn..., Cao Tử bọn ta thật là một đứa trẻ trung thực , hai năm liền đều là chuyên gia trồng lương thực , bình thường sẽ không trải qua một chút chuyện khác người , sao có thể làm ra loại chuyện như vậy ‐ Ôn thanh niên tri thức cô nói nha , cô nói nha , cái kia căn bản không phải là Cao Tử bọn ta cày ‐"

Ôn Hân hoảng sợ , còn chưa biết thế nào, chân đã bị người ôm lấy , cúi đầu vừa nhìn, mẹ Cao Tử ôm chân Ôn Hân không buông tay , khóc rối tinh rối mù , trong miệng lẩm bẩm rằng Ôn Hân nhất định phải làm chứng cho con trai cô ấy , chứng minh Lương Cao Tử trong sạch.

Ôn Hân còn không có rút chân ra từ trong tay cô ấy , cha Đại Lực liền quát lớn người đem mẹ Cao Tử kéo ra :" Giống bộ dáng gì, cái gì mà gọi là dội nước bẩn , làm gièm pha cũng đừng có sợ người khác nói ! Đội chúng ta tổng cộng mới có vài đầu trâu cày , lão Bát kia , thật là mệt chết!   "

Cha Đại Lực nói tới việc này kích động không thôi :" Biết rõ lão Bát của ta mỗi ngày hầu hạ thế nào không ? Thời điểm tôi cho nó ăn nó vẫn còn là một con nghé con , so với nhi ta còn thân hơn , vậy cùng con nuôi của ta một cái hình dạng ! Người nói một chút sao các ngươi có thể hạ tâm tàn nhẫn đến như vậy , khiến nó một đêm làm không có rõ ràng , lão Bát kia cho dù là đầu gia súc cũng là cái mạng nha ! Các người sẽ không đau lòng ? Làm sao có thể ...sinh sôi liền cho ...mệt ....mệt chết .... , lão bát a ‐‐‐lão bát của ta ‐‐! " Cha Đại Lực nói hai câu liền nghẹn ngào , nói xong lời cuối cùng thậm chí còn rớt nước mắt.

Cha Đại lực đối với trâu là động dung chân tình , người xung quanh đều thần sắc ưu tư ! Ôn Hân cùng Lương Cao Tử trước mắt nghiễm nhiên đã trở thành một đôi tội ác tày trời , cẩu nam nữ giết hại trâu cày.

" Nói đi , mảnh đất này có phải do Lương Cao Tử cày không ? " đội trưởng Triệu vẻ mặt nghiêm túc chuyển hướng Ôn Hân .

Tác giả có lời muốn nói : ngày mai nhập v , đến lúc đo canh (3), các ngươi còn có thể yêu ta a ‐‐‐ sao sao sao a - cầu ủng hộ cầu ủng hộ !!

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.