Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

editor : gianganhtuyet

Hai điếu thuốc lá cũng không có như lục Cường sở liệu lấy được niềm vui của đội trưởng Triệu , đội trưởng Triệu vẫn là giữ được sự chính trực của một lão đảng viên .

Bất quá lần này tặng lễ cũng làm ra tác dụng kỳ quái , đội trưởng Triệu như là rốt cuộc cũng đã tìm được một cái bậc thang cho sự kiện mất mặt ngày hôm qua , hắn hung hăng thể hiện sự chuyên nghiệp của mình với tư cách là một đội trưởng đội sản xuất trước mặt Ôn Hân thanh tú , thuận tiện giáo dục Ôn Hân không nên nhiều tâm địa gian xảo như vậy , cũng đừng vọng tưởng lôi kéo hắn ăn mòn sự thanh chính liêm khiết của lão đảng viên .

Ôn Hân lần lượt bị giáo huấn rất khiêm tốn cúi đầu , thật sâu biểu thị sự sùng bái của mình đối với tình thần đồng đảng của đội trưởng Triệu cùng đối với nhận thức nông cạn của chính mình mà hổ thẹn , đội trưởng Triệu trên mặt nghiêm túc lúc này mới lộ ra chút thần sắc buông lỏng.

Tếp nhận tư tưởng giáo dục cả một buổi trưa , thẳng đến khi người trên quảng trường tản ra hết, rốt cuộc đội trưởng Triệu khó khăn lắm ngừng miệng , thả Ôn Hân trở về.

Đội trưởng Triệu giáo dục Ôn Hân cả một buổi trưa , thời điểm Ôn Hân rời đi nhìn thấy mặt mũi hắn tràn đầy nhẹ nhõm, , nghĩ đến lại muốn mắng chính mình , hắn cũng tìm về chút mặt mũi làm đội trưởng .

Ôn Hân bưng thịt trâu mang theo hai điếu thuốc từ đại đội sản xuất đi ra ngoài , vừa ra cửa thiếu chút nữa đụng phải Vương Đại Lực từ trên cửa xông vào.

Vương Đại Lực hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn đụng phải Ôn Hân ở đây , sửng sốt một chút , mặt đột nhiên đỏ lên , ngượng ngùng nói :" Ôn thanh niên tri thức , đến trên đội rồi ? "

Ôn Hân gật gật đầu:" Ừ . "

Vương Đại Lực tựa hồ rất cao hứng , nhưng miệng lại hõm vào không có gì để nói :" Cô đến ...đến trên đội làm cái gì rồi ? "

Ôn Hân nhìn trên tay mang theo hai điếu thuốc , có chút chột dạ:" Ai , tìm đội trưởng nói tới sự tình kết nhóm . " Ôn Hân tránh nặng tìm nhẹ , nói câu không đau không ngứa , vừa mới ở chính là văn phòng đội trưởng , Ôn Hân cũng tình cờ nói sự tình không đi nhà Lương Cao Tử kết nhóm , đội trưởng Triệu tự nhiên cũng đúng ý.

Nhưng Vương Đại Lực nghe xong hai mắt lại tỏa sáng :" Cô không kết nhóm ở nhà Lương Cao Tử sao ? "

Ôn Hân nhìn Vương Đại Lực tựa hồ có chút quá mức hưng phấn , nhẹ gật đầu.

" Thật xa chỉ nghe thấy ngươi ở cửa ra vào gào to , thời điểm gì ngươi có thể trầm ổn chút , hấp tấp bộp chộp . "Đội trưởng Triệu từ bên trong đi ra , răn dạy Vương Đại Lực hưng phấn.

Tuy rằng sự uy nghiêm của đội trưởng Triệu đã chịu khiêu chiến vào ngày hôm qua , nhưng vẫn lưu giữ được địa vị mà đội trưởng nên có , Vương Đại Lực nhìn thấy đội trưởng Triệu , mới nhớ tới chính mình đến làm gì , bưng chậu trong lòng ngực của mình đưa nó về phía trước.

" Ah , Triệu thúc , cha cháu nói nhà cháu không muốn ăn thịt trâu này , cha cháu nói ăn trâu đều là lệch ra tâm quỷ , ông sợ trâu cạy nắp quan tài của ông , cũng không cho một nhà chúng ta ăn , liền trả lại nhường cho đội trên. "

Một câu thổ ngữ ở nông thôn , lại để cho Ôn Hân ẩn ẩn nghe ra chút hương vị ấm áp thiện lương , thịt trâu này ở người khác xem ra , là mỹ vị khó có được , nó có tên có linh hồn , nó được gọi là lão Bát .

Ôn Hân ôm chậu nhìn xem khối nạm thịt trâu đỏ đỏ trắng trắng bên trong , cũng giống như phảng phất đã có linh khí , thế nhưng lại còn có chút không đành lòng ăn , tuy rằng Ôn Hân cũng chưa thấy qua cái chết của lão đầu trâu cày này , nhưng là giờ phút này lại thực sự sinh ra một tia tình cảm thương hại.

Trở lại ký túc xá , mấy thanh niên tri thức đã nhóm lửa hầm cách thủy thịt trâu ở phòng bếp , tuy rằng nhóm thanh niên trí thức công điểm ít , phân ít thịt , nhưng nhiều người kiếm củi đốt thì lửa to , cũng có non nửa nồi đều đặt ở cùng nhau , Ôn Hân chậm chạp không trở lại , tất cả mọi người đều cho rằng cô đi nhà khác tham gia kết nhóm , bởi vậy cũng không đợi cô , lúc Ôn Hân trở về , thịt đều mau hầm tốt.

Mọi người đang ngồi vây quanh ở phòng bếp nói giỡn , hỏi Ôn Hân làm gì trì hoãn đến bây giờ , Ôn Hân tùy ý tìm lấy cái cớ , chỉ có Lục Cường thấy được cái túi quen thuộc trong tay cô , sắc mặt cứng lại , Ôn Hân cũng nhìn thoáng qua cái áo sơ mi trắng của thanh niên tri thức , không nói gì , chẳng qua là trở về đem hai điếu thuốc này từ cửa sổ ký túc xá của hắn nhét đi vào .

Buổi tối không có đuổi kịp nhóm thanh niên trí thức cùng nhau kết nhóm , Ôn Hân nghĩ đến có nên hay không da mặt dày cọ bọn hắn một bữa cơm , nhưng lại có thanh âm ở ngoài cửa . Tiểu hắc tử bưng một cái chậu đứng ở cửa ra vào , là ngày đó thời điểm Ôn Hân đi nhà hắn dùng chậu đựng bánh táo ngọt , ngày đó Ôn Hân đi rất gấp , nên chưa kịp lấy đi.

" Chị Ôn Hân , mẹ em bảo em trả lại chậu cho chị . " tiểu hắc tử hôm nay thoạt nhìn rất cao hứng.

Ôn Hân nhận lấy , lại cảm thấy trong tay trầm xuống , hơi nóng , mở nắp ra , một cỗ mùi thơm đập vào mặt , hương vị canh thịt trâu.

" Đây là cái gì? "

Tiểu hắc tử thẹn thùng:" Em và em gái em tham ăn , đem bánh táo ngọt của chị đều đã ăn xong , mẹ em nói không thể không trả lại chậu cho chị , lại không có thứ gì tốt làm cho chị , vừa vặn hôm nay phân thịt trâu , mẹ em nấu canh thịt trâu , lại để cho em chạy nhanh bưng tới cho chị. "

Ngươi đưa ra ngoài một phần bánh táo ngọt, liền đổi về một chậu canh thịt trâu , loại hồi báo này là thật thật tại tại , làm cho người ta an tâm .

Ôn Hân nhìn một chậu canh thịt trâu thơm ngào ngạt này , cái nông thôn này chỉ mỗi hắn có phương thức hồi báo ấm áp mờ mịt nói không ra lời .

" Em đây đi trước. " tiểu hắc tử thấy nhiệm vụ hoàn thành , sốt ruột muốn chạy .

" Ai , tiểu hắc tử em ăn không ? " Ôn Hân vội vàng gọi lại hắn .

Tiểu hắc tử kích động vừa chạy vừa nói :" Còn chưa có , mẹ em để cho em đưa tới trước cho chị , em đây trở về ăn . "

Ôn Hân nhìn thân ảnh tiểu hắc tử sốt ruột , cười cười , quay người nhìn khối thịt trâu trên bàn , chính mình không đành lòng ăn thịt này , lúc này cũng có ý tưởng .

Mẹ hắc tử làm canh thịt trâu thật đúng không thể xưng là canh thịt trâu, tuy rằng hương vị thịt trâu thực nồng đậm , nhưng ở trong canh hiếm thấy thịt trâu , chỉ có hai khối coi như tốt , trong canh nấu một ít cải trắng , khoai tây , miến và các loại đồ ăn nông thôn khác , rất ngon miệng . Thế nhưng lão trâu cày chính là lão trâu cày, hai khối thịt trâu quai hàm Ôn Hân nhai đèu đau đều nhai không kỹ , đành phải nguyên lành nuốt xuống , thế mới biết trách không được hị dâu Phúc Khí liên tiếp ở bên tai Ôn Hân nhắc mãi , nói thịt lão trâu cày quá già rồi , không ăn ngon bằng thịt heo .

Vào những năm 1970 , không có loại thịt nào ngon bằng thịt heo vẫn là có chút đạo lý . Kết quả , trên người thịt heo có nhiều mỡ thịt , lúc này mọi người thấy giọt dầu đều muốn vui cười nổi điên , bởi vậy thịt heo vô cùng được hoan nghênh nhất , đặc biệt là thịt heo có nhiều mỡ , ăn lên kêu một cái thơm ngon. Thứ hai , chính là bởi vì phòng bếp của người dân nông thôn , cực kỳ thiếu gia vị , ở bên trong cung tiêu xã trên thị trấn , Ôn Hân thấy ngoại trừ xì ‐ dầu dấm chua cùng muối ăn bên ngoài , trên cơ bản không có đồ gia vị khác , hơn nữa xì ‐ dầu cũng muốn một mao năm một cân , nhà nông bình thường cũng không cam lòng cho nhiều hơn , bản thân thịt trâu có mùi tanh , cần các loại gia vị xử lý tốt mới ăn ngon , bởi vậy chậu này chỉ thả muối vào canh thịt trâu , hương vị liền kém một chút , bất quá, cải trắng giòn ngọt , khoai tây mềm cát , Ôn Hân vẫn là đem một chậu canh thịt trâu thơm ngào ngạt ăn cái hướng lên trời .

Chuyện Ôn Hân không đi nhà Lương Cao Tử kết nhóm trong thời gian 1 ngày liền truyền khắp toàn bộ Dương Trạch Tử.

Vương Đại Lực là người thứ nhất biết rõ , chiếm hết tiên cơ , vừa sáng sớm đã chờ ở cửa ký túc xá dành cho thanh niên trí thức của Ôn Hân , nhưng mấy thanh niên tri thức cùng nhau hướng trong đất đi tới , hắn ngượng ngùng muốn đi lên nói chuyện, bám theo một đoạn , thẳng đến khi thời điểm Ôn Hân một mình đi đến mảnh đất của mình , hắn mới giả bộ đi ngang qua , đuổi theo bước chân Ôn Hân.

Vương Đại Lực lắp bắp nói xin lỗi Ôn Hân nửa ngày , nói ngày đó cha hắn thật sự là bởi vì thương tâm trước cái chết của lão bát , cũng không phải cố ý nhằm vào Ôn Hân , làm cô phải chịu oan ức vô ích , bởi vậy hắn chạy một chuyến tới đặc biệt để nói lời xin lỗi với Ôn Hân , lại để cho Ôn Hân nhất định không cần để ý . Ôn Hân ngày hôm qua đã biết về cảm tình của cha Đại Lực đối với lão bát , tự nhiên vui vẻ bày tỏ thập phần lý giải . Vương Đại Lực thấy Ôn thanh niên trí thức khéo hiểu lòng người như thế, trong lòng vui thích . Nhưng là nói mời Ôn Hân đi trong nhà kết nhóm , lại nhìn Ôn thanh niên tri thức như thế nào cũng không mở miệng được , thời điểm tách ra , đang đi trên đường trở về, một cái sức lực chùy đầu kêu uất ức.

Ôn Hân xa xa nhìn thấy bộ dáng Vương Đại Lực đấm ngực dậm chân kia cười thầm , không biết như thế nào, đột nhiên nhớ tới cái đầu sỏ gây tội kia . Lại nói tiếp cũng là , ngay cả một người không liên quan như Vương Đại Lực cũng đến xin lỗi Ôn Hân , cái tên thẳng nam ngu xuẩn lại không thấy bóng người , Ôn Hân bị oan uổng tất cả sự tình đều là do hắn mà ra , hắn chẳng lẽ không nên đến tự mình nói tiếng xin lỗi sao ? Thật là không lễ phép !

Hạ công , Ôn Hân bưng thịt trâu đi nhà tiểu hắc tử , chuẩn bị đến có qua có lại .

Đi tới cửa liền thấy tiểu hắc tử thở phì phì từ trong nhà lao ra , giống như con nghé con thiếu chút nữa lật úp thịt trâu trong tay Ôn Hân.

" Đây là sốt ruột cái gì đây là ? " Ôn Hân bảo vệ chậu trong tay , từ nơi này quan sát mấy ngày qua , tiểu hắc tử thật đúng là tuổi còn nhỏ liền khởi động cái nhà này , đem mẹ hắn em gái hắn xem so cái gì đều nặng , bởi vậy thấy hắn tức giận từ trong nhà đi ra như vậy , Ôn Hân rất kỳ quái.

Tiểu hắc tử nhìn đến Ôn Hân , hốc mắt hồng hồng, vội vàng cúi đầu sợ hãi mình bị nhìn thấy , thanh âm rầu rĩ:" Không có việc gì? "

Tiểu nam tử hán tự nhiên có tôn nghiêm của tiểu nam tự hán , thấy hắn không nói , Ôn Hân cũng không tiện truy vấnv, chẳng qua là bưng chậu nên nói :" Đi thôi , chị mang theo thịt trâu , đến hôm nay chúng ta ăn thịt trâu . "

Tiểu hắc tử bình thường thấy ăn con mắt liền sáng lên thập phần vui vẻ , liền vui cười híp mắt nhìn một cái bánh bột ngô hai mặt trộn lẫn , nhưng hôm nay lại cực kỳ khác thường , tuy rằng nghe thấy Ôn Hân nói đến thịt trâu , nhưng trên mặt cũng không thấy có một chút vui vẻ gì , giống như ủy khuất cái gì.

Ôn Hân còn không đợi dò hỏi , em gái tiểu hắc có mắt to cũng từ trong sân đi ra , giống như tìm người , vội vàng bắt lấy góc áo tiểu hắc ca của em ấy , mắt to vụt sáng loé lệ quang nhìn anh trai , miễn bàn nhiều đáng thương mà được rồi .

Một lớn một nhỏ này , chẳng lẽ là tính tình náo loạn ?

Ôn Hân cười cười:" Em còn tức giận cùng em gái à ? "

Tiểu hắc tử là một người anh tốt , cúi đầu ỉu xìu mở trừng hai mắt như đang cố nhịn nước mắt , quay người đặt tay lên đầu em gái hắn .

" Vậy thì tốt rồi đi , đi thôi , tiểu hắc muội , chị hôm nay mang theo thịt trâu , để mẹ em làm cho chúng ta ăn. " Ôn Hân nhiệt tình đề nghị.

Nhưng thịt trâu này cũng không làm cho hai anh em mỉm cười.

Ôn Hân hồ nghi nhìn tiểu hắc tử :" Làm sao vậy ? "

Tiểu hắc tử ngẩng đầu nhìn Ôn Hân :" Chị Ôn Hân , anh em không ở đây , chị có thể hay không đi vào khuyên mẹ em một lời ? "

Ôn Hân nhướng mày :" Khuyên cái gì ? "

" Em năm nay không muốn đi học , nhưng là mẹ em nhất quyết không cho em đi trên làm , em đều đã lớn rồi , đi học lại không thể lấy công điểm , dùng cái gì cũng không có. " tiểu hắc tử ngữ khí rất là buồn bực

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.