Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu sang nhà

Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Ngu Thanh Nhàn cầm một quả bỏ vào miệng:

"Ngọt thật đấy! Chị ơi, bây giờ em đang tự mình cất giấm bán, buôn bán cũng không tệ, sáng sớm nay đã bán được khá nhiều, còn một ít em lười mang về, nên mang tới đây cho chị. Không phải đồ quý giá gì, chị cũng đừng khách sáo với em."

Giấm còn lại khoảng một cân, chị Lý ngửi mùi, cảm thấy trong vị chua còn lẫn vị ngọt, chỉ ngửi thôi đã khiến chân răng ứa nước:

"Em bán bao nhiêu tiền một cân, để chị trả cho em theo giá thị trường."

"Chị ơi, em với chị nào phải người xa lạ. Không lấy tiền đâu, nếu chị thấy ngon, vậy thì tuyên truyền giúp em chút, giới thiệu cho em ít khách hàng, như vậy còn tốt hơn." Ngu Thanh Nhàn nói: "Hơn nữa, lúc em dọn vào nhà mới, chẳng phải anh rể đã tặng em chút lương thực sao. Lúc đó đúng là giải mối nguy lửa đốt lông mày của em, hơn nữa giá lương thực nào có rẻ hơn giấm chứ?"

Chị Lý cũng là một người hào sảng, chị nghe vậy thì cười nói:

"Vậy chị mặt dày nhận nhé, đến lúc đó chị tuyên truyền cho hàng xóm láng giềng giúp em."

"Ôi, tốt quá." Hai người cứ thế đạt được nhất trí.

Ngồi một lúc lâu ở nhà chị Lý, Ngu Thanh Nhàn đánh xe bò về.

Từ lúc chuyển kiếp đến giờ cô vẫn luôn tiêu tiền, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy tiền vào rồi.

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ trở về, đúng lúc nhìn thấy có người đang bán gà mái, cô mua lấy một con.

Dù giá gà mái không rẻ, nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn mua rất dứt khoát, trong mắt cô, kiếm tiền chính là để tiêu, nếu chỉ kiếm không tiêu thì còn kiếm làm gì?

Hơn nữa, cũng chỉ hưởng thụ được vài năm như vậy, mấy năm nữa là thực hiện kế hoạch kinh tế, đến lúc đó muốn ăn ngon cũng khó.

Ra khỏi thành phố, có một đồng hương gánh một sọt đào đi ngang qua cô vội vàng gọi lại mua hai cân.

Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn giết gà hầm canh. Gà mái khó hầm nhừ, buổi trưa cô không kịp ăn, sáng sớm trước khi đi, Ngu Thanh Nhàn đã nấu cháo, sau khi ninh lâu như vậy, cháo đã nhừ, tạo thành nước cháo trắng sền sệt, nhưng gạo lại không nát, rất hợp với củ cải muối chua của bà Lục, Ngu Thanh Nhàn vội vàng làm một bát.

Đang định múc bát thứ hai thì ngoài cổng có tiếng gõ, Ngu Thanh Nhàn đứng dậy xuống giường mở cửa, thấy bên ngoài có một người đàn ông.

Ngu Thanh Nhàn sửng sốt:

"Đồng chí Văn?"

Không biết từ lúc nào, mọi người đều thích gọi nhau là đồng chí.

Văn Thanh Yến nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngu Thanh Nhàn, im lặng hai giây rồi nói:

"Ừm, đồng chí Lục, mẹ tôi bảo tôi đưa bánh bao tới cho cô."

Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn rơi vào bánh bao trên tay Văn Thanh Yến, đó là bánh bao bằng bột ngô.

Ông Văn thích ăn bánh bao bột ngô, để ông ăn được nhiều chút, bà Lục đã tốn rất nhiều công sức, bánh bao màu vàng óng, mềm mịn, vừa nhìn đã biết là sàng hết tấm thô đi.

Bà Lục hay làm, mỗi lần làm đều sẽ mang sang cho ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn một ít, nhưng mọi lần là bà Lục tự mình đưa tới, hôm nay là lần đầu tiên Văn Thanh Yến mang sang.

Không thể không nói, có chút cảm giác lỳ lạ.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy bánh bao:

"À, đồng chí Văn vào nhà ngồi chơi chút."

"Được."

Ngu Thanh Nhàn hơi nghiêng người để Văn Thanh Yến vào sân, sau đó cô đi vào phòng bếp.

Văn Thanh Yến đứng trong sân, nhìn quanh bốn phía.

Trong vườn rau đã được dọn dẹp sạch sẽ, rau xanh mơn mởn, nhìn rất khả quan. Sân được đánh rửa sạch sẽ, góc tường còn đang phơi quần áo của ba mẹ con.

Văn Thanh Yến còn chưa nhìn kỹ, Ngu Thanh Nhàn đã đi ra.

Anh nhận lại đĩa nhà mình, hỏi như không để ý lắm:

"Trong ban chúng tôi có con quân khuyển sinh được tám con chó con, bởi vì quá nhiều cho nên trong ban không đủ kinh phí nuôi hết chúng, có mấy con sẽ được đem đi tặng. Tôi định bắt một con về nuôi, nhà cô có muốn lấy không?"

Thời kỳ này rất ít nhà nuôi chó, dù sao sản lượng lương thực cũng không cao, nuôi người còn không đủ lấy đâu ra tiền nuôi chó.

Văn Thanh Yến bận rộn công việc, qua một thời gian nữa còn bận hơn, đến lúc đó anh ít khi ở nhà, cha mẹ đều đã già, mà để hai ông bà ở nhà thì anh lại lo lắng.

Nuôi thêm con chó ở nhà cũng giúp anh an tâm hơn chút.

Vừa rồi Văn Thanh Yến nói chuyện này với bà Lục, bà Lục lập tức đồng ý. Bà còn đề nhị bắt một con cho nhà Ngu Thanh Nhàn, cô nhi quả phụ, dễ bị người ta bắt nạt.

Dường như sợ Ngu Thanh Nhàn không muốn lấy, anh còn nói thêm:

"Đây là chó săn, được huấn luyện đặc biệt để trông nhà, không cần nuôi vất vẻm bình thường ăn cơm chỉ cần ngâm chút cơm vào canh nóng cho nó là được."

Ngu Thanh Nhàn thích động vật nhỏ, lúc trước đại sư huynh của cô có một con hồ ly khế ước, nó rất đẹp, tính tình cũng dễ chịu, chỉ cần nó ở nhà là cô lại đến vuốt ve nó.

Cô còn từng mơ ước có một con khế ước như thế, đáng tiếc linh thú khế ước cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không được, cho nên cô vẫn luôn không có cơ hội.

Cô nuôi một con chó thực sự quá tốt, chó là người bạn trung thành nhất của con người.

"Cảm ơn anh."

Văn Thanh Yến hơi ngẩn ra trước nụ cười của Ngu Thanh Nhàn, có chút choáng váng:

"Không cần khách sáo."

Nói xong, anh ngập ngừng một chút rồi tạm biệt định về:

"Vậy tôi về đây."

"Anh chờ chút."

Ngu Thanh Nhàn xoay người vào phòng đông, lát sau cầm mấy quả đào ra:

"Hôm nay lúc vào thành phố bán giấm, quay về đúng lúc gặp đồng hương gánh đào đi bán, tôi mua hai cân, đang định ăn cơm xong thì mang sang bên nhà anh. Anh tới vừa đúng lúc, tôi đỡ phải đi một chuyến."

Đây là loại đào lông, to bằng quả trứng gà, ở giữa có chút màu hồng.

"Tôi ăn thử rồi, ngọt lắm."

Văn Thanh Yến gật đầu, nhận đào xong vẫn đứng đó, mấy lần há miệng định nói gì.

Ngu Thanh Nhàn tưởng là anh không định nói chuyện với mình nữa, thế là đi làm việc.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.