Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không dám mang thai

Phiên bản Dịch · 1246 chữ

Có vài vị phụ huynh không yên tâm để con đi một mình về nhà nên đến đón, họ đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn Giang Bảo Quốc.

Giang Bảo Quốc có mặt dày đến đâu, cũng không chịu nổi ánh mắt soi mói như vậy.

Anh ta dừng bước, nghe thấy Lục Thủy Tâm hỏi Lục Mộc Tâm:

"Sao chị không nói sớm chuyện bà cấu véo chị? Nếu chị nói sớm, lúc em đưa cơm cho bà, chắc chắn sẽ nhổ thêm hai bãi nước bọt vào trong cơm."

"Ôi, tính tình em hấp tấp như vậy, làm sao chị dám nói, ở quê những người đó ai nấy đều bênh vực bà nội, một mình mẹ làm đồng đã rất vất vả rồi, chị đâu nỡ nói những chuyện này với mẹ."

Giọng nói dần xa, cho đến khi không còn nghe được nữa.

Giang Bảo Quốc đứng hồi lâu trong ánh mắt của phụ huynh đến đón con, cuối cùng cúi đầu xuống, rời khỏi cổng trường.

Anh ta về đến nhà, bà Giang đang nằm trên giường, thấy con trai về thì quay đầu ra hỏi:

"Bảo Quốc, Mộc Tâm không quay về với con à?"

Chuyện Giang Bảo Quốc đến tìm Ngu Thanh Nhàn bị nhốt ở ngoài cửa, lúc về anh ta đã kể cho bà Giang nghe.

Bà Giang liền mắng Ngu Thanh Nhàn không biết tốt xấu, không biết điều, sau đó hai mẹ con bàn bạc cả buổi, quyết định đi gọi Lục Mộc Tâm tới, Lục Mộc Tâm tính tình yếu đuối, dễ bắt bí nhất.

Giang Bảo Quốc lắc đầu:

"Mẹ ơi, mẹ thực sự đối xử với Lục Mộc Tâm tốt nhất sao?"

Hỏi xong, anh ta nhìn chăm chăm vào bà Giang.

Trên mặt bà Giang lập tức xuất hiện vẻ hoảng loạn, trong ánh mắt cũng có chút chột dạ:

"Đương nhiên, nó là cháu gái lớn của mẹ, chắc chắn mẹ phải đối xử với nó tốt nhất."

Vẻ thất vọng càng rõ hơn trên mặt Giang Bảo Quốc:

"Nhưng con nghe nói có thứ gì tốt, mẹ đều cho đám cháu nhà ông cả, lúc hai chị em Mộc Tâm đến xin, mẹ đều đuổi chúng nó đi. Mộc Tâm còn nói, lúc nó lau người cho mẹ, mẹ còn cấu véo nó, có phải không?"

Bà Giang cứng mặt lại, không nói gì.

Giang Bảo Quốc thở dài xoay người đi về phía phòng tây.

Lúc này Vương Văn Quân cũng đã trở về.

Trước khi kết hôn, cô ta luôn nhìn Giang Bảo Quốc với ánh mắt tôn sùng và ngưỡng mộ, sau khi kết hôn, chuyện rắc rối nọ nối tiếp chuyện rắc rối kia, nhất là sau khi bà Giang tới, lòng ái mộ mà Vương Văn Quân dành cho Giang Bảo Quốc bị bào mòn gần như không còn.

Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà Giang có tâm địa độc ác, Giang Bảo Quốc cũng không kém cạnh chút nào.

Vương Văn Quân sợ, cô ta không dám mang thai, chỉ sợ đến ngày nào đó tình cảm của Giang Bảo Quốc dành cho mình phai nhạt, con của cô ta sẽ như thế nào chứ?

Có giống như lúc đối xử với hai chị em Mộc Tâm, trong lòng anh ta toàn là tính toán không?

Sau khi ăn cơm xong, Lục Mộc Tâm nhân lúc Lục Thủy Tâm đang rửa bát, đi vào phòng tìm Ngu Thanh Nhàn.

"Mẹ ơi, hôm nay con đã gặp cha ở cửa trường học." Lục Mộc Tâm cầm dụng cụ, cùng làm với Ngu Thanh Nhàn.

"Ông ta nói gì với con?" Ngu Thanh Nhàn hỏi cô bé.

Lục Mộc Tâm liền kể lại những gì mình đã nói chuyện với Giang Bảo Quốc, cuối cùng cô bé nói thêm:

"Mẹ ơi, con cảm thấy cha thực sự rất quá đáng. Từ lúc gặp chúng ta, cho đến lúc chúng ta đi, cha một câu cũng không nói với Thủy Tâm."

Nói đến đây, nước mắt Lục Mộc Tâm rơi xuống:

"Mẹ ơi, Thủy Tâm không phải là con gái của cha sao? Sao cha lại đối xử với em ấy như vậy?"

Nếu như không phải mình và Lục Thủy Tâm có ba phần giống với Giang Bảo Quốc, cô bé thậm chí còn nghi ngờ, rốt cuộc hai chị em mình có phải là con do Giang Bảo Quốc sinh ra hay không.

Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm khái nuôi con thật vất vả.

Cô bắt đầu suy nghĩ nát óc tìm lời an ủi:

"Mộc Tâm, con phải biết rằng, trên thế giới này không phải tất cả cha mẹ đều yêu thương con cái của mình. Các con chỉ là không gặp may, không gặp được một người cha yêu thương các con."

Lục Mộc Tâm nhớ đến Trương Thắng Mỹ học cùng lớp với hai chị em, nhà bạn ấy mở tiệm tập hóa ở phố tây, mỗi ngày tan học cha bạn ấy đều đến đón về nhà. Trong lớp, bạn ấy luôn nói rằng mình lớn như vậy mà cha vẫn còn lo lắng, làm cho bạn ấy phiền chết đi được.

Còn có Hoàng Tiểu Bình, tuy cha bạn ấy không đến đón vào giờ tan học, nhưng cuối tuần nào cũng dẫn bạn ấy đi ăn đồ ngon, đôi khi còn dẫn bạn ấy đi chơi, bạn ấy mới mười một tuổi, nhưng đã đi tham quan tất cả phong cảnh ở xung quanh thành phố rồi.

Lục Mộc Tâm hỏi Ngu Thanh Nhàn:

"Vậy bây giờ cha kết hôn rồi, cha có thích đứa con sau này của mình không?"

Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lục Mộc Tâm, trong mắt cô bé toàn là sự cố chấp, Ngu Thanh Nhàn dường như nhìn thấy bản thân ở kiếp trước.

"Mẹ không biết, nhưng Mộc Tâm à, họ chẳng có quan hệ gì với chúng ta." Dừng một chút, cô lại nói: "Mặc dù con không có một người cha tốt, nhưng con lại có một người mẹ tốt, mẹ rất yêu thương các con đúng không? Con nghĩ đến Vương Tiểu Tuệ nhà họ Giang đi, cha nó cũng rất yêu nó, nhưng mẹ nó thì không thích, cuộc sống của nó cũng rất buồn đúng không?"

Ngu Thanh Nhàn giữ vai Lục Mộc Tâm, nhìn sâu vào mắt cô bé:

"Con xem, so sánh với nó, có phải con sẽ cảm thấy mình tốt hơn không? Cho nên chúng ta nhất định không được so sánh với người hơn chúng ta."

"So sánh với người hơn chúng ta, trong lòng con sẽ tràn đầy đố kỵ, sự đố kỵ này sẽ khiến nội tâm con dậy sóng, con cảm thấy không cam lòng, dần dà, trên người con toàn là năng lượng tiêu cực, chúng thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống của con."

"Thỉnh thoảng con cũng phải so sánh với những người kém hơn một lần, như vậy con sẽ phát hiện ra thực ra cuộc sống của con vẫn tạm ổn, cũng không quá khổ sở. Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì không ai bằng mình, thực ra cũng là một cách hạnh phúc."

Từ trước đến nay Ngu Thanh Nhàn luôn là con nhà người ta, đạo lý này được tam sư tỷ của cô dạy cho.

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.