Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mệnh Thư ---- Yêu Nghiệt

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Nhìn thấy cái bảng kì lạ trong" thư", tâm trạng nôn nóng, hắn tò mò hỏi sư phụ :

- Sư phụ, cái bảng ở đầu quyển sách này để làm cái quái gì vậy ạ?

- Ngươi nhìn thấy cái bảng rồi. Không cần giơ ta xem, vì ngoài ngươi thì những người khác nhìn vào cũng chỉ thấy mấy trang giấy trắng.- Sư phụ nói nhưng mắt không hề nhìn Vũ Phong, đưa tay lên ra hiệu không cần đưa lên cho xem- Ngươi đã thức tỉnh được thư rồi thì mau chuẩn bị. Ta giờ sẽ dậy ngươi vài chiêu nhập môn.

- Dạ! Vâng! Thưa sư phụ. Đệ tử lập tức làm ngay. - hắn vui sướng đáp thật to rồi quay đi.

Thấy Vũ Phong đột nhiên quay đi, sư phụ ngăn:

- Khoan đã, ta đã bảo ngươi làm gì đâu!

Vũ Phong ngạc nhiên, đáp lại:

- Chẳng phải con sẽ tới thư phòng tự học sao?

- Haizzzz, ta thật hết cách với ngươi. Mau vào thư phòng, ta sẽ trực tiếp chỉ ngươi.

- Oke, à dạ vâng, thưa sư phụ.

Lát sau, Vũ Phong đã đợi sẵn trong thư phòng, sư phụ hắn thấy vậy mà cũng chẳng cảm thấy vui vì chắc chắn sau một thời gian hắn sẽ cảm thấy chán ngay. Ông thực lòng hỏi lại:

- Việc tu luyện là trái với đạo lí, nghịch thiên, sẽ phải chịu thiên kiếp, lôi kiếp giáng xuống, không cẩm thận sẽ mất mạng. Ngươi giờ hối hận vẫn còn kịp. Theo ta làm tiểu đồ.

- Dạ, đệ tử cảm ơn sự quan tâm của sư phụ. Nhưng đệ tử không sợ chết, vả lại có lẽ cha mẹ đang chờ đệ tử trở về. Thật mong nhớ họ.

Nghe hắn nhắc tới cha mẹ, sư phụ đột nhiên nghĩ:" Quả nhiên tiểu tử ngươi vẫn chưa quên được cha mẹ mình. Hết cách nhưng đành vậy, đành chờ tới khi hắn lớn hơn rồi cho biết sự thật sau." Ông có ý:

- Trước tiên cần thay đổi họ tên của ngươi, vì có thể lại có một đám người đang săn tìm ngươi ráo riết để giết ngươi.

- Vâng! Đệ tử theo sư phụ. Nhưng đệ tử biết sư phụ 3 năm rồi nhưng chưa biết người tên gì, xin người cho đệ tử biết tên!

- Tên của ta? ngươi chưa đủ khả năng để biết được. Nhưng ta họ Bạch, có thể gọi ta là Bạch sư phụ. Tiện nhất lấy cho ngươi một cái tên hoàn toàn mới là Lưu Trường Không. Trước khi dạy ngươi công pháp, ta sẽ giới thiệu một chút về thế giới này.

Theo lời sư phụ hắn, thế giới này được phân ra làm bảy khu vực, người đời gọi là thất giới gồm Cổ Giới, Tân Giới, Huyền giới, Diệu giới, Linh giới, Thượng giới, Tiên giới. Mỗi người đều phải tự lực từ chính sức mình, cố gắng đạt đủ tiêu chuẩn để sang thế giới tiếp theo. Sức mạnh là tất cả, chỉ có cường giả mới có quyền lên tiếng.

Nói một hồi về quy luật thế giới, Bạch sư phụ thấy Trường không có vẻ sắp gục, tức giận, quát:

- Trường Không, ngươi biết gì về "Quang Hoại" thì mau nói!

Trường Không giật mình, tỉnh:

- Dạ dạ... thưa sư phụ ta nghe cha mẹ kể thì đó là nguyên nhân mà chúng ta có thể sử dụng được dị năng, có thể trở thành một người tu tiên. Cụ thể thế nào thì đệ tử không rõ.

- Đúng là như vậy. Hơn 5 Nghìn năm trước trên trái đất xuất hiện một thứ ánh sáng. Nó quá kì lạ, làm mọi người đều bị bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại thì bị dồn tụ hết đến một đại lục mà lúc trước có tên là châu Phi. Đó là khởi nguồn của cổ giới. Ngăn cách giữa các Thế giới là những bức tường đỏ cao chọc trời, mà hay gọi chính là biên giới. Kẻ nào vô tình rơi vào thì chắc chắn sẽ bị thiêu cháy đến không còn tí bụi.- Đang nói thì nhìn thấy Trường không mặt cúi xuống, bong bóng mũi, biết nó lại ngủ, hết cách- mau dậy đi, không dậy là không dạy ngươi nữa. Mà đây mới là cốt lõi, là thứ mà ngươi nhất định phải nghe.

Nghe sư phụ nói vậy, hắn đang cơn buồn ngủ, lại tỉnh. Bạch sư phụ thấy thế thì cũng chỉ bó tay, đành nói tiếp:

- Tu luyện gồm 11 cảnh giới gồm [Địa Nhân] [Kim Thể] [Thiên Nhân] [Kim Đan] [Địa Tiên] [Kim Tiên] [Thiên Tiên] [Phân Hồn], 3 cảnh giới cuối sau này ngươi sẽ tự biết. Mỗi cảnh giới chia thành từng khoảng nhỏ. Hiện tại thì ngươi đang ở [Địa Nhân: Tiền Cấp]

- Thưa sư phụ, người vẫn chưa dạy cho đệ tử những công pháp mà thầy hứa dạy. Đệ tử đợi mòn răng rồi!

- Aizzzz.....thật hết cách với ngươi. Công pháp dạy ngươi thì được, nhưng ngươi phải hiểu nguyên lí của các loại công pháp đã.

- Nguyên lí của mấy loại công pháp? Vậy há chẳng phải chỉ cần hiểu nguyên lí là có thể sáng tạo ra công pháp sao ạ!

- Ngươi nói đúng một phần mười. Công pháp chẳng qua chỉ là "giả"!

- Công....công pháp là giả? Người nói gì con vẫn chưa hiểu.

Biết ngay Trường Không sẽ hỏi vậy, Bạch sư phụ liền giải thích:

- Mọi thứ trên đời đều có quy luật, quy tắc. Thí dụ như nước bay hơi lên trời rồi ngưng tụ, sau lại trở thành giọt nước rơi xuống. Trong con người luôn luôn có một lượng nguyên (chân) khí điều hòa cơ thể, đó cũng chính là năng lượng của con người. Qua hơn ngàn năm con người đã khám phá ra quy luật của nguyên khí trong cơ thể, nhưng không có cách dẫn ra bên ngoài. Nhưng họ lại nghĩ ra một cách, lấy chính quy luật để chống quy luật. Dễ hiểu là sáng tạo ra công pháp, mà công pháp đó chứa những chiêu thức, hành động gần giống quy luật, chỉ nhằm một mục đích duy nhất là dẫn nguyên khí ra ngoài để dùng.....

Đang nói thì Trường Không ngắt lời:

- Nói một thôi một hồi như thế tóm lại là con người sáng tạo ta công pháp nhằm dẫn năng lượng ra ngoài để dùng có phải không sư phụ! Nói thế cho nhanh cho nó dễ hiểu.

- Biết thế không ngồi huyên thuyên với ngươi nữa. Giờ mau đi tích nguyên khí đi. Đầy nguyên khí thì mới dễ học công pháp được.

- Vâng đệ tử làm ngay.

Bạch sư phụ lấy từ trong túi áo ra một hòn thạch, màu đen, đưa nó cho Trường Không, dặn:

- Viên đá này giúp ngươi tụ nhiều linh khí lại vị trí của mình để hấp thụ. Đồ thì đưa rồi, mau tích đủ lượng nguyên khí cần cho cơ thể đi.

Trường Không khoanh tay cúi chào rồi tức tốc hớn hở chạy đi tìm một nơi yên tĩnh tu luyện. Hắn bắt gặp một hồ suối, thấy lượng linh khí ở đây khá nhiều lập tức ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, thực hiện việc hô hấp với nhịp thở 1:3. Cơ thể hắn cảm thấy thoải mái, tâm trạng vui hơn. Đặc biệt các giác quan dần trở nên nhạy hơn. Đây là thứ nhận được khi hấp thụ linh khí trời đất, quá đỗi phê!

Khoảng một lúc sau, hắn đã hấp thu đủ lượng linh khí, tức tốc chạy về tìm sư phụ. Bạch sư phụ đang đọc sách trong thư phòng, thấy hắn mò về, có chút ấn tượng:

- Không ngờ tiểu tử ngươi có thiên phú khá tốt. Được rồi, mau vào đây ta dạy ngươi loạn công pháp nhập môn: 《Dẫn Lực Thuật》.

- 《Dẫn lực thuật》, nó có bá đạo không sư phụ?

- Công pháp nhập môn sao mà bá được, ngươi chớ mơ mộng hão huyền. Tuy nhiên luyện đến cức hạn thì sẽ khá bá đạo.

- Hừm, thôi được. Sư phụ để con luyện nó vậy!

- Nếu ngươi không luyện thì không bao giờ có thể luyện được công pháp khác. Nhận rồi thì lấy quyển sách đầu tiên ở hàng dưới cùng, bên trái, cái tủ thứ 3. Mau ra nơi khác luyện thử đi. Khi nào ngươi thành thạo, dùng nó phá nát tảng đá ở sau nhà thì hãy mới nghĩ tới việc luyện bộ công pháp tiếp theo.

Hắn tìm quyển sách rồi lại lết ra bờ suối hồi nãy hấp thụ linh khí, mở cuốn sách ra thì thấy toàn chữ là chữ. Vốn là một kẻ nửa kiên nhẫn nửa không kiên nhẫn, hắn đành đọc hết quyển sách. Bên trong đại ý như sau: hai tay nắm chặt lại, cố gắng tụ nguyên khí lại trong nắm đấm, tiếp đó buông lỏng tay, từ từ tỏa lượng nguyên khí mà vừa tụ ở tay lan ra môi trường. Dựa vào cảm nhận chọn vật có sát thương, bao khí quanh đó rồi dùng hết sức nâng lên.

Hắn thử làm y như thế, nhưng lần đầu tiên tất nhiên là không được. Hắn thử lại vài lần, đến lần thứ 10 thì vật nâng lên được 1mm. Tuy con số khá nhỏ, nhưng hắn lại cảm thấy vui vì dù sao hắn cũng đã lĩnh hội được một ít tinh hoa của bộ công pháp này rồi. Mấy ngày tiếp theo ngoài việc ăn ngủ hắn đề chú trọng luyện bộ công pháp này. Thiên phú tên này quả ghê gớm, 3 ngày hắn đã luyện xong, mà theo lời kể sư phụ hắn, vì quá khó nên rất hiếm người tập luyện công pháp này. Đó là thành công đầu tiên trên con đường của hắn.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.