Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Trong vòng nửa năm tiếp theo, hắn đã tu luyện được kha khá lượng công pháp từ Bạch sư phụ. Tiện thể thì đã học được toàn bộ những y thuật mà sư phụ hắn truyền lại, may mắn gặp lại được Tiểu Hồng khi đang hái thuốc. Sống lâu với sư phụ, hắn phát hiện thầy là một người kín đáo, sạch sẽ, thích đọc sách, tu vi rất thâm hậu, đa sầu đa cảm, nhưng cũng rất vui tính, dễ gần, lạnh lùng boy, và dường như ông đang có một bí mật nào đó mà muốn che giấu. Hắn biết nhưng không muốn hỏi vì hắn không phải loại người thích bới móc đòi tư người khác. Ở cùng với thầy Bạch thêm nửa năm sau khi thức tỉnh, hắn dường như càng quý mến thầy hơn. Mà có vẻ ông đang ngày càng có nhiều động tĩnh khác lạ, càng thể hiện rõ rệt hơn.

Một hôm, hắn miễn cưỡng hỏi thử, nhưng thầy Bạch không làm gì cả, chỉ vẫy tay rồi thở dài, mắt đượm buồn.

Mấy ngày sau hôm hắn hỏi chuyện sư phụ, người rất khác lạ, hơn tất cả mọi hôm. Cả ngày không nói không rằng, đến bữa thì ăn cơm Trường Không nấu, rồi lại vào phòng, khóa cửa lại. Hắn biết ông đang có tâm sự, gặng hỏi lần nữa, nhưng cũng ngư lần trước, lần này ông cũng không nói gì, mắt hướng ra cửa sổ nhìn về nơi xa.

~~~ngày hôm sau~~~

Hắn vừa thức dậy, định vào chào buổi sáng thầy thì phát hiện trong phòng không có ai, chỉ có 1 bức di thư mà ông để lại. Hắn chạy ngay lại, cầm mảnh giấy lên, trên đó viết:

"Trường Không, nếu lúc này con đọc tờ giấy này thì ta có lẽ sẽ không còn ở cổ giới nữa mà đã đến 6 thế giới còn lại. Ta xin lỗi vì ra đi đột ngột nhưng biết chắc con hiểu vì sao ta lại ra đi. Hiểu cho ta. Trong thời gian nuôi dạy con, ta thấy vui vì đã dạy được một người học trò có thiên phú, khả năng tuyệt đỉnh và biết chuyện như con. Bây giờ hãy nhớ kĩ chuyện ta dặn con: Trong thư phòng của ta có một mật thất, tuy không nhiều nhưng giúp ích rất nhiều trong con đường tu luyện của con. Nếu tự tin về khả năng của mình và thực sự muốn gặp ta thì cố gắng mà luyện tập, rồi xông pha Thất Giới tìm ta. Gặp kẻ địch mạnh thì hãy tự biết tiến biết lùi. Còn nếu muốn một cuộc sống yên bình thì hãy ở lại đây, tiếp tục luyện tập và chăm sóc cho nơi này. Ở đây ta nghĩ con có lẽ sẽ không cô đơn quá. Được rồi, cố gắng tu luyện thật tốt, sớm ngày thành thần. Ta vẫn còn một chuyện nữa chưa nói với con mà cuối cùng lại quyết định nói, ba mẹ con đã bị mưu sát ngay hôm ta nhận con làm đệ tử. Dù bây giờ nói cũng đã muộn, nhưng xin lỗi vì đã giấu con suốt một thời gian. Tạm biệt, nếu có duyên thì sớm ngày gặp lại. Sư phụ. Bạch."

Hắn vừa đọc vừa chảy lệ. Dù cố gắng không tuôn lệ, nhưng lại cứ trào ra. Hắn khóc vì cái chết của cha mẹ mà còn vì sự rời đi bất ngờ của sư phụ Lau nước mắt, hắn nghĩ:" sư phụ, đệ tử xin lỗi vì đã không giải ưu cùng với người, để người chịu đắng một mình. Người yên tâm, đệ tử sẽ chọn vế đằng trước, con sẽ lên đường xông pha thất giới tìm người. Còn về cái chết của bố mẹ con, nợ máu phải trả bằng máu..." Mắt hắn đỏ lên bởi những sợi tơ máu. Hai tay buông thõng xuống, nắm lại một cách cứng rắn.

Hắn liền đốt tờ giấy, coi như lời tạm biệt với sư phụ. Mảnh tro cuối vừa theo làn gió đưa đi, hắn lặng lẽ ra ngoài, không còn tâm trạng để tu luyện. Tuy vậy, vốn là một kẻ không mấy u ám, hắn liền nhanh chóng lấy lại được tinh thần vốn có của mình.

Hằng ngày, hắn luyện công, luyện công, không thì chơi những phút ngán ngủi với Tiểu Hồng. Chẳng thế thấm thoát 7 năm đã trôi qua, bây giờ hắn đã 19 tuổi, tu vi cực phẩm đạt tới cảnh giới [ Kim Tiên: Viên Mãn], cách nửa bước đạt [Thiên Tiên]. Nhận ra mình đủ khả năng đi cọ sát Thất Giới rồi, liền chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Nơi này đã trói buộc hắn trong vòng 9 năm cuộc đời rồi. Hắn lần này ra đi có 3 mục đích: tìm nguyên nhân cái chết của cha mẹ ân oán bồi đủ, tìm Bạch sư phụ và cố gắng đột phá [Thiên Tiên].

Nghĩ phải bảo vệ tốt nơi ở của sư phụ cho tốt đã, liền mạch làm các chuyện. Lập một kết giới khá mạnh, đủ để không bị phát giác, ngăn được tu sĩ [Thiên Nhân:Viên Mãn]. Không mang theo thứ gì lỉnh khỉnh, mang theo thêm vài viên đan dược với ít tiền là bắt đầu lên đường. Hắn còn chế tạo ra hai con golem canh giữ bí mật ở những góc khuất, khó phát hiện. Tiẻu Hồng được hắn biến thành hình dạng sơ khai rồi đưa vào trong nhẫn trữ vật. Trong hai ngày, đã chuẩn bị xong, bước chân ra tới cổng. Trước khi đi còn ngoái nhìn lần nữa rồi cứ vậy mà rời khỏi.

Hắn dùng chân khí bao bọc lấy một cây kiếm, dùng 《Dẫn lực thuật》 làm nó bay lên, nhảy lên rồi phát động di chuyển. Ngay lập tức, người vật cùng bay lên, tốc độ cực đại. Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy khu rừng quen thuộc bỗng chốc trở nên xa vời, nhìn tứ phía thấy những " biên giới" hiên ngang sừng sững, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm khôn cùng. Ngắm chán rồi, lại tiếp tục bay tiếp. Được khoảng 3 tiếng, nhận ra mình đã chuẩn bị tới khu vực con người sinh sống, liền chuẩn bị đáp.

Hắn lấy Tiểu Hồng từ trong nhẫn trữ vật ra, hào hứng:

- Nhóc, thấy vui không, ta đã đến với thế giới loài người. Mau, ta sẽ dẫn ngươi đi thăm thú nơi này.

Hắn dứt lời rồi hạ cánh xuống bìa rừng, thu liễm khí tức, cho tất cả mấy vật tùy thân vào bên trong nhẫn trữ vật, chỉ để lại Tiểu Hồng ở trên vai, sau đó cùng tiến vào.

Nơi đây khá trù phú, con người tuy nhiều nhưng chỉ toàn là cảnh giới thấp lè tè từ [Địa Nhân: Hậu Cấp] tới [Kim Thể] , không mạnh lắm. Hắn đi thăm thú, hỏi đi lại thì được biết nơi đây là châu Nam Phi, gồm rất nhiều tộc người sinh sống. Nơi đây chỉ có một tập đoàn nắm giữ chủ chốt, gần như chủ tịch của châu Nam Phi là tập đoàn Phi Thiên. Nhưng tập đoàn này là thực quyền, còn mấy chức vụ chủ tịch v.v thì bỏ đi cũng được vì dù sao bọn họ cũng chỉ là bù nhìn, nghe mấy lời ra lệnh, thêm tí tiền là như chó, nghe theo răm rắp. Vậy nên chẳng có ai dám đắc tội. Một người kể với Trường Không rằng từng có một người bị hiềm khích với Phi Thiên, biết rằng không thể làm gì được bọn họ nhưng vẫn cố tình kiện cáo. Đương nhiên chiến thắng lại thuộc về tay tập đoàn kia, còn người kia thì bị mấy cao thủ cảnh giới [Thiên Tiên: Sơ Kì] dần cho một trận ra bã. Từ đó, cứ thấy mặt bất cứ ai là người tập đoàn ấy là mọi người lại nhanh chóng thu đồ đạc, kiếm chỗ nào nấp đi cho êm chuyện. Hắn hỏi vậy sao bọn họ lại chịu được tình cảnh như thế, họ cũng nói không biết cách nào khác, vì chẳng có ai là cao thủ [Thiên Tiên] chịu giúp họ cả vì toàn một lũ tham tiền với nhau. Bon họ nhận đc 1 cái giá rất hời để từ bỏ. Người thanh niên kia vừa nói vừa tức, tay nắm chặt lại, nghiến răng.

Hắn nhìn thấy cảnh này cũng đành chịu, vì hắn không muốn liên quan quá nhiều đến khu vực này, không cẩn thận có thể trở thành địch nhân. Mà không hiểu vận khí của hắn thế nào mà lại dính ngay vào thứ mà không mong muốn nhất. Đang ngồi nói chuyện trong bữa ăn với người thanh niên kia thì có một tên khá to con đi ung dung tới quán cơm.

- A Thạch, đúng hắn rồi.- Người kia thì thầm khi vừa nhìn thấy gã to con ấy- công nhận vừa mới nói xong thì bọn họ đã kéo nhau tới đây rồi. Mau đi đi nếu cậu không muốn dính vào rắc rối.

- Còn anh thì ở lại đây chuốc lấy rắc rối chăng!

- Yên tâm, mọi người cũng chuẩn bị biến hết rồi. Cậu chạy thẳng hướng đối diện tầm 200m rồi ngoặt trái. Tới đó thì chỉ có trời mới biết cậu ở đâu.

Hắn lưỡng lự định ở lại xem tên kia lợi hại thế nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người kia thì đành chiều theo ý anh ta. Nhưng chạy được một đoạn thì đứng nép sang một bên quan sát tình hình.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.