Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

Nguyên Thanh nhìn thấy căn nhà dưới chân núi nhưng hắn phải đi hết gần 1 tiếng đồng hồ mới đến nơi, đó là hắn còn đứng ở giữa không gian nếu hắn đứng ở đầu bên kia thì chắc hắn phải đi lâu mới đến nơi. Vì sao hắn không thử dùng ý niệm ư? Ai nói hắn không dùng mà hắn đã dùng rồi, thử nghĩ trong đầu là đến nới đó, nhưng không được, là không được!!! Hắn còn thử lại nhiều lằn, có vẻ như năng lực của hắn vẫn không đủ.

Tiến vào căn phòng, nói là căn phòng, nhưng khi bước vào lại là không gian rộng lớn, tất cả đều làm bằng gỗ, nhìn khá cũ kĩ nhưng lại mang hơi thở trang nghiêm. Cả căn phòng được chia làm 2 gian chính, từ cửa bước vào là một gian phòng sách chứa đầy các kệ sách, trên kệ sách đa phần đều trống rỗng, chỉ có vài ba cuốn sách cũ kĩ, cả gian phòng nhìn thì rộng lớn nhưng lại rất trống trải. Phía sau phòng sách là gian phòng ngủ, không gian không lớn ở giữa có một chiếc giường ngọc thạch, đừng hỏi vì sao hắn biết đó là ngọc thạch, nếu ai nhìn thấy trong một căn nhà gỗ mà có một chiếc giường đá xanh biếc trong suốt lấp lánh thì ai cũng nghĩ vậy thôi.

Khám phá xong căn phòng, Nguyên Thanh rút ra ba điều, thứ nhất không gian này của hắn cũng chính là vết bớt đỏ trên mặt hắn, mỗi lần hắn ra vào không gian đều cảm thấy vết bớt trên mặt nóng lên, nếu hắn ở ngoài không gian mà muốn cảm nhận mọi thứ trong không gian thì mọi giác quan đều tập trung ở vết bớt, muốn hắn không phát hiện ra cũng khó. Thứ hai không gian này chắc chắn đã từng có chủ, cứ nhìn căn phòng dưới chân núi kia là biết, hắn đã thử mở mấy cuốn sách ra xem, đều có bút tích ai đó ghi lại, trên cái giường ngọc kia cũng vậy, đều có ký hiệu gì đó, nhưng điều đó không quan trọng, bây giờ không gian ở trên người hắn thì chính là của hắn. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, Nguyên Thanh hắn quyết tâm lấp đầy không gian, hắn sẽ trong thảo dược, kiếm sách bắt linh thú, tạo một thế giới nhỏ của hắn trong không gian…

------------------------------

Bốp “Cười ngu cái gì đấy, còn không lo chuẩn bị thức ăn đi, sắp đến giờ ăn sáng rồi” Nhìn cái bản mặt cười ngu ngơ của Nguyên Thanh thì Nguyên Lãng lại ngứa tay. Tên này đã xấu rồi mà còn ngu, hắn sợ tên này chưa ra ngoài đã bị người ta lừa đi mất, nên vẫn luôn âm thầm theo dõi coi bạn bè của nó ra sao, không ngờ tên nhóc này lại là bạn với tên nhóc cũng … khụ ngu không kém, được cái người ta có bối cảnh hùng hậu, như vậy thì tên nhóc nhà mình cũng coi như không sợ thiệt thòi gì.

“Ta đang có chuyện vui, hôm nay không so đo với ngài” Hôm qua sau khi xác định được đó là không gian thì Nguyên Thanh vui cả đêm, đến nỗi hắn ngủ được đành phải thức dậy tu luyện, không ngờ khi hắn vào không gian tu luyện thì cảm nhận được nguyên khí ở đây nồng đậm hơn rất rất rất nhiều lần ở chỗ của hắn. Nguyên Thanh cảm giác thứ hắn hít thở vào là nguyên khí chứ không phải là oxi nữa. Thế là nửa đêm hắn lại vui vẻ đến không thể tu luyện được mà cười đến sáng.

“Chuyện vui gì?” Nguyên Lãng tò mò, lần đầu tiên hắn thấy tên nhóc này vui đến vậy.

“Không nói cho ngài biết” Nguyên Thanh cố ý nói.

“Không nói thì thôi, ta cũng không quan tâm, chỉ cần ngươi đừng gây rắc rối cho ta là được” Nguyên Lãng không sao cả, chỉ cần con hắn vui vẻ là được, dù sao mỗi người cũng có bí mật riêng. “Mà ngươi tu luyện đến đâu rồi, có chăm chỉ không đó”

“Có, ta vẫn đang tích cực tu luyện” Nguyên Thanh không dám nói đêm qua hắn vui quá không tu luyện được, nếu không hắn chắc bị ăn đánh quá.

“Nhớ cẩn thận, đừng để bị phát hiện”

“Vâng, ta biết rồi, ngài cứ yên tâm” hôm qua khi vào không gian hắn đã mang công pháp “Kiếm thần sơ khởi” và thanh kiếm “Thích Thủy” mà lão cha hắn đưa cho vào bỏ trong căn phòng gỗ, bây giờ hắn có bị mất hay bị trộm túi trữ vật cũng không cần lo lắng bí mật bị lộ. Lúc hắn tu luyện thì cũng có thể lén vào không gian, không cần lo bị phát hiện ╮[╯▽╰]╭

“A Thanh, A Thanh ngươi đâu rồi”

Chưa thấy người đã thấy tiếng, với cái giọng con nít đặc trưng đó không cần nhìn Nguyên Thanh cũng biết là của ai.

“Mọi việc cũng đã xong rồi, ngươi đi chơi đi, nhớ là sau giờ trưa đến tìm ta, ta có chuyện quan trọng cần nói”

Nguyên Thanh nghi ngờ nhìn lão cha nhà mình, nhưng cũng không vội hỏi “Được rồi, ta đi đây”

“A Thanh, A Thanh, A Thanh!!!”

“Ta đây, ta đây” Tên nhóc này càng ngày càng không có kiên nhẫn.

“A Thanh, đến đây, đến đây, ta giới thiệu với ngươi một người” Nhìn thấy Nguyên Thanh từ trong bếp đi ra, Trần Trình Hiện vội vàng cầm lấy tay hắn kéo đi đến một bàn ăn. Nguyên Thanh để ý trên đó đang có hai người đang ngồi, là nam nhân hắn vẫn cảm thấy hai người này rất đẹp trai, một người thì mặt lạnh lùng, khí tràng rất lớn, một người thì ôn nhuận như ngọc, lại có mắt phượng hẹp dài nhìn qua có vẻ hơi tà khí.

“A Thanh, ngồi đi, ngồi đi” Trần Trình Hiên đè Nguyên Thanh ngồi xuống ghế rồi hướng về nam nhân mặt lạnh lùng nói “Đại ca, đây chính là A Thanh mà đệ đã kể cho huynh nghe đó”

“A Thanh, đây chính là đại ca ta, Trần Cảnh Minh”

----------------------------

Tui: Nhá hàng trước là Cảnh Minh cũng có CP đó nha (ღ˘⌣˘ღ)

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.