Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Cảnh (1)

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

“Này, này Tiểu Hiên đệ đệ, không chỉ giới thiệu một mình đại ca đệ mà không giới thiệu ta chứ” nói xong không đợi Trần Trình Hiên phản ứng liền quay qua nói với Nguyên Thanh “Xin chào, ta là bạn của Cảnh Minh - Độc Cô Bách, từ nhỏ cũng nhìn tiểu Hiên lớn lên, cũng coi như nửa ca ca của hắn”

Trần Trình Hiên một bên mím môi, nhưng cũng không phản bác, có vẻ như đó cũng là sự thật. Nguyên Thanh nhìn hai người rồi nói: “Xin chào, ta là Nguyên Thanh, là bằng hữu của Tiểu Hiên, rất hân hạnh được làm quen”

“Hân hạnh, hân hạnh. Nguyên Thanh đúng không, ta thấy ngươi liền rất thích, ngươi cũng bằng tuổi với Tiểu Hiên, vậy ta có thể gọi ngươi giống Tiểu Hiên được không, A Thanh?” Vừa mới quen, Độc Cô Bách liền phát huy khả năng nói của mình, mở miệng ra liền nói không ngừng, còn không cho người ta từ chối.

Nguyên Thanh dù sao cũng sống hơn 25 năm ở Trái đất, mặc dù hắn thích nấu ăn, nhưng là Tam công tử Nguyên gia hắn cũng rất quen thuộc với chuyện xã giao này, nên cũng khá thoải mái ứng phó “Được, vậy nếu huynh cũng nói là quen thân Tiểu Hiên, ta đây cũng gọi huynh một tiếng đại ca, Bách đại ca”

“Tốt tốt tốt, đã gọi ta một tiếng đại ca thì sau này có chuyện khó cứ đến tìm ta, có ai bắt nạt cũng đừng sợ, cứ báo tên ta. A đúng rồi, cho đệ, quà gặp mặt” vừa nói Độc Cô Bách liền đưa cho Nguyên Thanh một túi trữ vật.

Mà bên kia, Trần Trình Hiên nhìn thấy vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn đại ca nhà mình, Trần Cảnh Mình nhìn đệ đệ bảo bối nhà mình, cuối cùng cũng bất đắt dĩ mà quay đầu nhìn Nguyên Thanh, rồi đưa cho Nguyên Thanh một túi trữ vật “Quà gặp mặt, sau này gọi ta Trần đại ca”. Nguyên Thanh biết đây là họ thừa nhận mình, mặc dù Trần Cảnh Minh dưới sự ép buộc của Trần Trình Hiên mới đồng ý nhưng như vậy cũng rất tốt rồi.

Nguyên Thanh nhận hai túi trữ vật, cũng không xem trong đó chứa gì mà cất luôn, điều này rơi vào mắt của hai người kia cũng gây nên ấn tượng tốt, Độc Cô Bách thì cười tươi thêm một chút, Trần Cảnh Hiên mặt cũng dịu lại. Nguyên Thanh không xem quà người khác trước mặt họ là vì gia giáo từ nhỏ hắn đã được dạy như vậy, không nghĩ tới hành động nhỏ lại vừa lòng hai ông lớn.

Trần Trình Hiên thì ngây thơ không biết mọi người đang nghĩ gì, chỉ suy nghĩ trưa này ăn gì, đúng vậy đây là một nhóc ham ăn, từ ngày đầu tiên quen biết Nguyên Thanh đã khám phá ra thuộc tính này rồi, thấy hắn như vậy thì nói “Mấy hôm nay ta theo chân nghĩa phụ học nấu ăn, cũng đã thăng lên Linh đầu bếp 1 sao sơ cấp, ngươi có muốn nếm thử thức ăn ta nấu không?”

“A Thanh ngươi đã là Linh đầu bếp 1 sao rồi á, di, ngươi cũng là Kiếm sơ cấp 3 rồi này, woa, A Thanh mới có ba ngày không gặp mà ngươi đã thăng cấp nhanh như vậy, ta chúc mừng ngươi nha” Trần Trình Hiên vui vẻ nhảy nhót, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó lại hứng phấn nói với Nguyên Thanh “A Thanh, quên nói với ngươi ta bây giờ cũng là Đại Võ sư rồi này, nhờ ngày đó ngươi nói cho ta, linh lực không nên phân tán, nhiều khi phải nén lại, lúc về ta có thử luyện tập, không ngờ linh lực phân bổ ra thì dễ mà nén lại thì khó, ta đã tập luyện rất nhiều lần mới thành công, sau đó ta mệt quá nên ngủ luôn, không ngờ sáng sớm hôm sau liền thăng cấp rồi”

Nghe Trần Trình Hiên kể xong, Nguyên Thanh vừa thấy vui cho hắn lại vừa muốn đánh hắn thì làm sao bây giờ, y cực cực khổ khổ mới thăng cấp được, tên này lại ngủ một giấc liền thăng cấp, cái loại thiên phú này, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà “Vậy chúc mừng ngươi nha!”

“A Thanh sao ngươi chúc mừng ta mà mặt ngươi buồn hiu vậy?”

“Vì ta vất vả mới lên được Kiếm sơ cấp 3, vậy mà ngươi đã là Đại võ sư, cách biệt quá lớn, ta thấy nhân sinh thật u tối” Nguyên Thanh cũng không để ý nhiều, Trần Trình Hiên được hắn xem là bằng hữu, bằng hữu thì không nên trong lòng một nẻo, thể hiện ra một đường, hắn chính là nghĩ gì nói đó.

“A Thanh, ngươi cũng đừng buồn, từ khi ta 10 tuổi đã theo cha và hai vị ca ca học tu luyện, ta thăng cấp nhanh hơn ngươi cũng đúng, ngươi đừng buồn” Trần Trình Hiên thật lòng an ủi Nguyên Thanh, hắn thấy Nguyên Thanh cũng rất giỏi, là người có ngũ linh căn nhưng lại tu luyện rất nhanh, còn lại là Linh đầu bếp nữa đó.

“Ngươi đừng có mà an ủi ta, ta biết phân lượng ta chừng nào, ta chỉ cảm thán vài câu vậy thôi, ngươi không cần để ý, mà mấy hôm nay ngươi đi đâu thế, ta không nhìn thấy ngươi” Cảm thán xong, Nguyên Thanh lại trở về dáng vẻ bất cần đời ban đầu, phải nói là lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

“Ta….” ọt…ọt…ọt

“Phì, ha ha ha!!!”

Nguyên Thanh và Độc Cô Bách cười nghiêng ngả thân mình trên ghế, đến cả Trần Cảnh Minh mặt than cũng hơi nhếch mép, trong mắt chứa ý cười nhìn Trần Trình Hiên.

Trần Trình Hiên đỏ mặt nhìn ba người trước mắt, lắp bắp giải thích “Ta… mấy ngày nay sư phụ bắt ta phải tu luyện, đã ba ngày rồi ta còn chưa có ăn gì đâu”

“Không phải đệ còn có Tích cốc đan sao?” Độc Cô Bách nhìn vẻ mặt ngớ ra của Trần Trình Hiên lại cười thêm lợi hại, sao lại có người ngốc như vậy chứ, cười chết hắn rồi ha ha ha.

Trần Trình Hiên trợn mặt, mím môi hung hăng trừng mấy người đang cười, lại mang vẻ mặt tội nghiệp nhìn đại ca của mình…

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.