Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ốc Sên nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 1049 chữ

“Đến rồi!” theo tiếng hô của một vị trưởng lão, chỉ thấy xung quanh sáng lên, phía trước Sơn Mạch Cửu Châu hiện lên một vòng sáng đang từ từ lan rộng, biết cửa sắp mở ra, Nguyên Thanh không khỏi có chút khẩn trương.

“Bí cảnh sẽ truyền tống bất kỳ, có thể hai người các đệ không sẽ không truyền tống đến cùng một nơi, nên lúc vào nhớ cẩn thận, tận lực đi tìm đối phương, đừng nên để lại ký hiệu, tu luyện giả rất nhạy bén, làm như vậy không khác nào tiết lộ hành tung của mình. Cuối cùng, mong hai người bình an” Độc Cô Bách nói nhanh một tràn, Nguyên Thanh chưa kịp trả lời thì thấy bản thân bị hút vào trong.

-----------------

“Aaaaaa…. Cứu mạng a!!!!!” Nguyên Thanh không màn hình tượng mà co chân chạy một cách nhanh nhất, phía sau hắn là hai con gấu lớn, hình thể cao lớn cũng không cản trở việc nó chạy nhanh. Nguyên Thanh cảm thấy mình thật xui xẻo, vừa truyền tống vào bí cảnh chua kịp định thần mình đang ở đâu thì hắn phát hiện mình phá, hỏng, chuyện, tốt của người ta, lại còn là hai con yêu thú lục cấp, chạy lẹ a!!!

“Tao xin lỗi, tao không cố ý, tha cho tao đi mà. A aaaa….” Nguyên Thanh vừa chạy vừa la lớn, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, mất đi ý thức. Kỳ lạ là dù bí cảnh có lớn thế nào thì số lượng tu luyện giả vào đây cũng không có ít, Nguyên Than vừa la hét vừa chạy nãy giờ nhưng không nhìn thấy ai, cũng không thấy tiếng động của ai khác. Chỉ là có một đôi mắt nhỏ vừa nghi hoặc vừa hứng thú vẫn luôn nhìn Nguyên Thanh từ lúc hắn đi vào bí cảnh đến giờ, thấy hắn ngã xuống cũng nhảy xuống theo.

……..

“Hử, đây là đâu?” Nguyên Thanh nghi hoặc, hắn nhớ lúc đó vì bỏ chạy khỏi hai con Thư Hùng lục cấp mà trượt chân ngã xuống… nhìn sắc trời cũng đã qua nửa canh giờ, hắn vội vàng đứng dậy, kiểm tra toàn thân thấy không bị thương cũng không mất thứ gì, thì phở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn lên, nhìn theo vách núi mà hắn rớt xuống, rất cao a, vi sao hắn rơi xuống mà còn nguyên vẹn không tổn thương gì… “Thôi, không suy nghĩ ra thì thôi, dù sao cũng không mất mát gì cả”

Nguyên Thanh phủi sạch một tảng đá rồi ngồi lên, lấy ra một miếng thịt khô và một chai nước thư thả ăn uống, hắn đang rất đói a, lại không dám làm món gì quá phức tạp, mặc dù hắn ở đây lâu như vậy mà chưa có cái gì đó kéo đến thì chắc ở đây cũng an toàn, nhưng hắn không dám cam đoan là mùi thức ăn có kéo một con yêu thú nào đến hay không, vẫn là ăn thịt khô an toàn hơn. Nhưng Nguyên Thanh không hề biết là, có một đôi mắt nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay hắn mà… chảy nước miếng (xin lỗi, em không muốn viết anh công mất mặt vậy đâu (๑•́ㅿ•̀๑) ᔆᵒʳʳᵞ).

Cuối cùng, cưỡng lại không được mùi thơm của thịt khô, chủ nhân của đôi mắt từ từ bò ra, bò đến dưới chân Nguyên Thanh.

“Hử, là một con Ốc Sên nhỏ, thật đáng yêu o(≧∇≦)o ” Nguyên Thanh cúi người xuống bế nó lên đặt lên chân của mình, hắn biết yêu thú ở đây không có con nào là đáng yêu như vẻ bề ngoài, dù nhỏ yếu cũng đều nguy hiểm, nhưng Ốc Sên nhỏ trước mắt hắn này lại làm hắn có một cảm giác rất thân thiết và ôn hòa. Ốc Sên này vỏ ngoài màu xanh lục nhạt, sáng bóng như ngọc, thân hình cũng không nhớt nhớt như Ốc Sên bình thường hắn thấy, nó tạo cho hắn cảm giác… ừ…rất thần thánh, nói hơi quá nhưng thật sự là hắn cảm giác như vậy.

Không ngờ nhân loại ngốc nghếch này lại bế hắn lên chân, dù có hơi bất ngờ nhưng Ốc Sên nhỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần, râu nhỏ lại tiếp tục hướng về miếng thịt khô.

“Hả, ngươi muốn cái này sao?” Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn Ốc Sên nhỏ dùng râu không ngừng đụng vào miếng thịt trên tay hắn.

“Không được, cái này người ăn không được, rất cứng” Nguyên Thanh nhìn Ốc Sên rất có linh tính mà gật đầu, thằng thừng từ chối, hắn không nghĩ một con Ốc Sên nhỏ mềm mụp lại có thể ăn thịt khô đâu. Nhưng con Ốc Sên này tựa hồ rất cố chấp, nghe Nguyên Thanh từ chối, nó vẫn tiếp tục dùng râu đẩy đẩy miếng thịt trong tay Nguyên Thanh, như thể đang nói ‘Nó có thể ăn được!’ | (。•ˇ‸ˇ•。) |

Nhìn Ốc Sên nhỏ kiên trì kia, Nguyên Thanh bất lực đành phải xé nhỏ thịt khô tay ra cho nó, điều hắn không ngờ đó là Ốc Sên nhỏ ăn được, mà còn ăn rất nhanh, vì vậy hắn lại tiếp tục xé nhỏ thịt khô, một người một ốc cứ như vậy vui vẻ ăn xong miếng thịt lớn. Uống một ngụm nước, lại chia cho Ốc Sên nhỏ một ngụm, Nguyên Thanh vỗ mông đứng dậy, đặt Ốc Sên nhỏ trên đất “Ngươi đi đi, ta cũng phải đi đây, thời gian ở đây chỉ có một tháng, ta phải tranh thủ đào bảo, còn kiếm bằng hữu của mình nữa”

Nói xong, không đợi Ốc Sên nhỏ phản ứng, Nguyên Thanh xoay lưng đi về phía trước, dãy núi nơi hắn rơi xuống rất cáo, lấy thực lực của hắn bây giờ thì không thể nào lên được, lại còn nguy hiểm, nên cách tốt nhất là cứ đi tiếp về phía trước, hắn không tin là không có đường ra. Hử, sao hắn cảm thấy chân phải nặng hơn chân trái thế này, Nguyên Thanh vội vàng dừng lại nhìn xuống, vừa nhìn chính là… đen mặt [⊙_⊙]

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.