Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu phục Ốc Sên nhỏ và bàn tay vàng thứ hai (1)

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

Nguyên Thanh mặt đầy hắc tuyến, hắn không biết Ốc Sên nhỏ này bò lên chân hắn lúc nào, dùng tốc độ Kiếm Sĩ của hắn, không nói đi như bay nhưng cũng không chậm, Ốc Sên nhỏ này không chỉ theo kịp còn bò lên lúc nào hắn không biết, nếu không phải hắn nhạy cảm cảm nhận được trọng lượng trên chân thì có lẽ hắn sẽ không phát hiện sớm như vậy. Hất hất chân “Ngươi leo lên đây lúc nào? Đi theo ta làm gì?”

Ốc Sên nhỏ: Kiên trì bu bám

“Ngươi mau về nhà đi, ở bên ngoài rất nguy hiểm!”

Ốc Sên nhỏ: không ai ức hiếp được ta

Nguyên Thanh nhìn bộ dạng ta đây không hiểu của nó mà vừa tức vừa buồn cười, là ai lúc nãy thấy ăn thì nói gì cũng hiểu, bây giờ thì bộ dạng dầu muối không ăn. Bất lực, Nguyên Thanh đành cúi xuống đem Ốc Sên nhỏ trên chân bỏ xuống đấy, lấy tay chọc chọc cái đầu mềm mềm của nó nói “Ngươi về nhà đi, ta phải đi rồi”

Nhưng lúc Nguyên Thanh đứng lên, hắn lại thấy Ốc Sên nhỏ chễm chệ làm ổ trên chân của mình từ lúc nào, có chút bất ngờ “Ngươi muốn đi theo ta?” Chọc chọc đầu nhỏ. Ốc Sên nhỏ nghe hiểu lấy râu cọ cọ vào tay hắn thể hiện thiện ý. Nguyên Thanh thấy vậy thì vui vẻ cười “Được thôi, đi theo ca, sau này ca ăn gì sẽ cho ngươi ăn nấy, không bạc đãi ngươi”

Nguyên Thanh cũng biết là tu chân giả sẽ thu phục yêu thú về làm linh thú kế ước với mình, hắn cũng có đọc qua là có rất nhiều cách khế ước, ví dụ khế ước bản mạng, khế ước đồng bạn ngang hàng, khế ước chủ tớ, còn có khế ước tạm thời, nhưng hắn không biết làm như trong số đó, nói thật nếu hắn đã nhận định một linh thú nào đó thì tốt nhất sẽ kết khế ước đồng bạn, hắn không muốn xem yêu thú đối xử như công cụ của mình, hắn biết yêu thú cũng có suy nghĩ của riêng mình, còn có cách tu luyện riêng, đến một cấp độ nào đó cũng sẽ hóa hình.

Nguyên Thanh nhìn Ốc Sên nhỏ trong ngực, trong,,, hử, đâu rồi??? Hử!!! Σ( ° △ °|||) Nguyên Thanh đen mặt, hắn chỉ mới miên man suy nghĩ một chút mà tên nhóc này đã leo lên đầu hắn ngồi rồi. Lấy tay kéo ra, không ra, lại kéo, không ra (´・益・`*). Lấy hai tay, kéooooo, a đau đau đau… Nguyên Thanh có chút bất lực, thôi muốn làm gì kệ nó, không rơi ra nửa đường là được “Bám chắc”

--------------

Nguyên Thanh há to miệng kinh ngạc nhìn cung điện lộng lẫy trước mắt, từ chỗ lúc trước hắn rơi xuống có thể thấy được ở đây là một mảnh rừng rậm lớn, ở chính giữa có ánh sáng lóe lên, hắn tò mò nên chạy lại đây, không ngờ ở giữa khu rừng rậm lại có một cung điện lớn như thế này. Theo lý thì một mảnh rừng rậm lớn như thế này thì chắc phải có nhiều yêu thú lắm, nhưng hắn một đường đi đến đây, khoảng đường không thể nói là quá xa, nhưng lại không gặp bất cứ một con yêu thú nào, quan trọng là hắn cũng không thấy dấu vết của tu luyện giả. Kỳ quái!

Cùng kinh ngạc giống Nguyên Thanh, còn có Ốc Sên nhỏ, lúc nó thấy Nguyên Thanh đi hướng này cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ tên nhóc hắn mới quen lại có thể một đường trực tiếp đi đến cung điện, phải biết rằng ở đây chưa gặp người (thú) thứ hai có thể một đường đến cũng điện như nó đâu. Tên nhóc này….

Ốc Sên nhỏ nhớ lại lúc nó gặp Nguyên Thanh lần đầu tiên vào bí cảnh, ban đầu chỉ thấy tên nhóc này xui xẻo lại thú vị muốn cứu hắn một mạng, không ngờ khi đến gần, khí tức của nhân loại này làm nó muốn thân cận, nó luôn tin tưởng vào trực giác của mình nên lúc đó khi thấy tên nhóc mang đồ ăn ra nó mới không ngần ngại đến gần, chứ không phải do nó ham ăn đâu (Phải không?? (¬_¬)).

“Cung điện lớn như vậy chắc chắn bên trong sẽ có bảo bối gì đó, nhưng đi đến đây dễ dàng như vậy, chắc là không phải có âm mưu gì đó chứ?! Hay là bẫy rập gì đó?!” ừ, có khi như vậy cũng nên. Khi Nguyên Thanh còn đang suy nghĩ thì Ốc Sên nhỏ trên đầu hắn lại giựt giựt tóc hắn, như thể muốn kéo hắn về phía trước.

“Sao vậy, ngươi muốn ta đi vào đó?” trả lời Nguyên Thanh là tóc trên đầu lại bị giựt giựt hai cái.

“Không được, ta sợ có âm mưu hay bẫy rập gì đó, không biết gì mà đi vào thì rất nguy hiểm” hắn cần phải cẩn thận hơn, nhưng cảm giác đứng trước bảo bối mà không thể lấy được này rất khó chịu a ╥﹏╥.

Ốc Sên nhỏ lại kiên trì kéo tóc hắn về phía trước, có ta ở đây sẽ không có nguy hiểm, “Ngươi …” lại giựt giựt

Nguyên Thanh mặt đen lại, nhưng từ hành động của Ốc Sên nhỏ lại làm hắn suy nghĩ lại, Ốc Sên nhỏ ở đây chắc đã lâu, có lẽ cũng biết cung điện này, nếu nó đã muốn hắn đi vào thì hẳn bên trong phải có bảo bối gì đó, hắn biết bên trong sẽ có nguy hiểm nhưng không thể vì vậy mà không đi vào, nếu vì sợ nguy hiểm nên bỏ cuộc có lẽ sau này sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện của hắn, phải biết rằng mấu chốt để vượt qua bình cảnh không chỉ có thiên phú, linh khí mà còn phải có tâm cảnh.

Nguyên Thanh nắm chặt tay, bước chân vào cung điện, lúc trước hắn quyết định đi vào bí cảnh không phải để kham phá, trải nghiệm có thêm kinh nghiệm hay sao, hắn cũng đã lường trước sẽ có nguy hiểm xảy ra, nhiều khi còn nguy hiểm đến tính mạng, vậy bây giờ hắn còn sợ cái gì?!

“Vào thôi” vừa dứt lời, thân ảnh Nguyên Thanh biến mất giữa khu rừng, cùng lúc đó cung điện vốn nguy nga lộng lẫy cũng từ từ biến mất theo…

---------------

Tui: Mọi người đoán xem, A Thanh sẽ trải qua những nguy hiểm gì và có những kỳ ngộ gì?

Tui đoán, A Thanh sẽ mở ra bàn tay vàng lớn nha, ha ha ha ╮[╯▽╰]╭

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.