Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

“A Thanh, ngươi không sao chứ?” Trần Trình Hiền đến đúng lúc nhìn thấy Nguyên Thanh bị đánh, hắn liền tức giận “A Thanh, sao hắn lại đánh ngươi?”

“Lúc vào bí cảnh vì trốn tránh yêu thú mà bị rơi xuống một thung lũng, đến khi ta thoát được thì lại bị tên này với đồng bọn của hắn chặn đường, bảo ta giao ra bảo vật, đừng nói ta không có bảo vật, dù có có thì cũng là ta tự mình tìm được, mắt mớ gì phải đưa cho hắn”

“Đừng nhiều lời, thiếu gia nếu bọn chúng đã không giao ra thì cứ giết là được?” một tên trong đó tham lam nhìn nhẫn trữ vật trên tay Trần Trình Hiên nói.

“Được, tên mới đến để ta, hai ngươi lo tên còn lại” La Tằng cắn răng nói, hắn có hơi kiêng kị tên nhóc mới đến, nhìn phục sức và nhẫn không gian trên tay thì có vẻ tên này cũng thuộc kiểu người có địa vị, nếu hôm nay không làm dứt khoát thì sau này người xui xẻo sẽ là bọn hắn.

“Hừ, không biết lượng sức, A Thanh ngươi cứ nghỉ ngơi, để ta lo”

Nguyên Thanh lại ăn một viên Bổ nguyên đan, nhìn Trần Trình Hiên đánh nhau túi bụi bên kia, hắn không có ý định là để Tiểu Hiên ra sức một mình, dù gì cũng là họa của hắn “Ta đến giúp ngươi”

Nguyên Thanh tách hai tên mới bị hắn đánh ra, hắn tự biết mình đánh không lại tên cầm đầu được gọi là thiếu gia kia, nên tự biết thân phân phận mà không tìm đường chết, hắn một đánh hai nhìn thì như bất lợi, nhưng hắn lại coi đây là cơ hội để rèn luyện, bởi hắn biết chỉ có lấy ranh giới sinh tử làm mốc thì mới thể tiến bộ nhanh nhất.

Ốc Sên nhỏ nhìn Nguyên Thanh lung túng ban đầu trở nên tiến bộ, bắt đầu làm chủ cục diện, từ lúc ban đầu tay cầm kiếm còn nghiệp dư trở nên thành thạo, từ bị thương nhiều trở thành người làm người khác bị thương, có chút hài lòng gật gật đầu, người mà hắn chọn không thể là một người yếu ớt, sau này… thôi, nói sau này vẫn còn sớm, vẫn nên tiếp tục thu thập máu tên nhóc bị rớt ra, đều là đồ quý a. Vì vậy, ở trên chiến trường đánh nhau túi bụi, một con ốc sên nhỏ dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được thu thập hết số máu rơi xuống do bị thương của một thiếu niên áo lam.

Lúc này, tình thế trên trận đấu cũng dần thể hiện rõ, Trần Trình Hiên đánh ra một chưởng đánh bay tên cầm đầu kia

Phanh!

“Khoan đã, ngươi biết ta là ai không?”

"Hừ" Trần Trình Hiên lúc này khác xa với một tiều Hiên ngây ngơ mà Nguyên Thanh biết, mặc dù vẫn là gương mặt baby búng ra sữa đó nhưng lúc này lại đầy sát khí, thôi thúc một gốc thực vật đâm xuyên qua tim tên cầm đầu nọ, lúc này lại có một gốc cây hoa nở rộ trên thi thể mới chết…

"Thiếu gia !!!"

"Thiếu gia !!!"

Một tên đang đánh Nguyên Thanh thấy vậy thì bay qua, nhưng trước khi đến được chỗ thiếu niên mới chết thì đã có một nhánh cây xuyên qua tim, lúc này cây hoa nở rộ trên thi thể từ màu trắng ban đầu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ diễm lệ rồi lại nhanh chóng héo đi, đến khi hoàn toàn biến mất thì để lại một hạt giống nhỏ, còn nơi đó thì đâu còn thi thể nào nữa, chỉ còn lại một bộ xương khô mặc quần áo.

Nguyên Thanh nhìn qua cũng không rét mà run, hắn biết đây mới là Trần Trình Hiên chân chính, dù ngày thường có ngây ngốc thế nào đi nữa nhưng đến lúc cần giết người thì vẫn không hề nương tay, đó mới chân chính là bộ mặt của tu luyện giả. Nói cho cùng hắn không phải người của thế giới này, dù có chuẩn bị tâm lý nhưng hai mươi lăm năm sống trong thế giới pháp trị khiến hắn bài xích với những tình cảnh như vậy, nhưng hắn bây giờ đã đến đây…

Nguyên Thanh nghiến răng dùng kiếm đâm xuyên qua tim của tên còn lại, đúng vậy hắn đã đến đây, bây giờ hắn không còn là Nguyên Thanh đến từ Trái đất nữa mà là Nguyên Thanh chân chính của thế giới này.

Đến khi, xử lý xong xác của hai tên còn lại, Nguyên Thanh cũng chưa hoàn hồn, lúc này Trần Trình Hiên mới đi đến bên cạnh Nguyên Thanh "A Thanh, ngươi bị thương rồi, ngươi có sao không ?"

"A, không sao, ta có đan dược trị thương, ngươi thì sao, có bị thương không ?" Nguyên Thanh vội vàng hoàn hồn, dù đã quyết tâm nhưng hắn vẫn chưa thể cân bằng tâm lý ngay được.

"Ta không sao, tên kia không làm gì được ta. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, ta sợ có tiếng đánh nhau sẽ kéo người khác đến. Ta biết một nơi, đi theo ta"

"Được"

"Tiều Hiên, ngươi biết thân phận của ba người kia không ?" vừa đến hang động Trần Trình Hiên đã vội vàng la đói, Ốc Sên nhỏ trên đầu Nguyên Thanh cũng cáu kỉnh đòi ăn, nên bây giờ Nguyên Thanh đang nướng đồ ăn cho hai tên cật hóa.

"Là người La gia, hai tên đánh với ngươi ta chưa thấy qua, chắc là đệ tử chi thứ, còn tên cầm đầu kia là La Tằng, mười sáu tuổi, là thứ tử của gia chủ La gia – La Tùng, anh trai hắn La Đổng được mọi người thường nói là thiên tài trăm năm có một của La gia" Trần Trình Hiên vẻ mặt không sao cả trả lời, nhưng tiểu Hiên à có thể đừng vừa nói vừa nuốt nước bọt vậy không a.

"La gia?"

"Đúng vậy, là một trong thập đại gia tộc của Đông Châu"

------------

Tui : bây giờ A Thanh đã có thể dung nhập và xem mình là người của thế giới này rồi a. Chỉ khi xem mình là người của thế giới này thì A Thanh mới có thể buông bỏ mọi rào cản, băng khoăn để tiến lên phía trước. Cố lên nhé A Thanh ! =ω=

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.