Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1174 chữ

“Các ngươi là ai, sao lại chắn đường ta?” Nguyên Thanh cảnh giác hỏi. Nguyên Thanh không biết ba người trước mắt này là ai, lúc hắn thoát khỏi khu rừng, cũng biết đây là vùng đất tách biệt nằm trong bí cảnh, không phải ai cũng nhìn thấy. nếu ai có nhìn thấy cũng không phải ai cũng đến dó được, đó là lý do vì sao mà hắn không thấy ai trong khu rừng.

Nguyên Thanh nghi ngờ ba người trước mắt này có lẽ biết sự tồn tại của vùng đất đó, nếu không phải cả ba người thì ít nhất cũng có một người biết, nếu không sao hắn vừa đi ra lại chặn đường hắn, nét mặt còn không thân thiện cho mấy. Lúc này một người mặc y phục màu xanh trong số bước lên một bước, nhìn có vẻ như người đứng đầu:

“Ngươi mới từ khu rừng phía dưới đi lên?” câu hỏi nhưng lại mang ngữ khí khẳng định.

Ờ thì… giọng điệu cũng không thân thiện mấy “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Ngươi có thấy cung điện phía dưới đó không?”

“Cung điện nào? Phía dưới làm gì có cung điện nào?” Diễn thì ta cùng biết diễn đấy nhé.

“Ngươi nói láo, ta đã đứng đây từ lâu, lúc trước vẫn còn thấy cung điện phía dưới, nhưng lúc mới nãy nó mới vừa biến mất thì ngươi lại xuất hiện, nói không trùng hợp thì ta không tin!” La Tằng tức giận nói, hắn đã để ý cung điện đó từ sớm. Ba năm trước đại ca hắn - La Đổng lúc vào bí cảnh đã vô tình nhìn thấy cung điện này, lại phát hiện không ai nhìn thấy nó ngoài mình nhưng dù cố gắng đến mấy lại không thể vào được, nên đã cố tình vẽ lại sơ đồ để ba năm sau hắn có thể từ đó mà tìm được.

Vì vậy, từ lúc vào bí cảnh đến giờ hắn luôn tìm kiếm vị trí cung điện dựa vào sơ đồ, đến lúc tìm được nhưng chưa kịp vui mừng thì nó đã biến mất. Nhìn tên nhóc phía đối diện, nếu nói tên kia không biết gì thì hắn không tin, nhưng nếu nói tên kia có khả năng chiếm cung điện thì…

“Ngươi khôn hồn thì biết đường giao bảo vật ở cung điện ra đây, nếu không…?” La Tằng vừa nói vừa ra hiệu cho hai ngươi bên cạnh mình, hai tên kia nhận được tín hiệu thì tách ra chặn lại hai bên sườn Nguyên Thanh, chặn đường tháo chạy của hắn, còn phía sau lưng, ha hả nếu hắn lại muốn nhảy xuống vực lần nữa.

Nguyên Thanh nhìn cục diện này, biết là hôm nay không có khả năng đi một cách dễ dàng, nhưng… “Ta không biết bảo vật, cung điện nào hết!” chối thì vẫn chối, hắn không thừa nhận thì mấy người này làm gì được hắn, cùng lắm thì đánh một trận. Nguyên Thanh rút kiếm ra, hắn cũng đang cần thử tay nghề đây “Lên đi”

“Hừ, lên!’

Nguyên Thanh vung một chiêu kiếm quyết trong “Thần Kiếm Đan Sơ”, đây là chiêu thứ nhất là hắn mới học được Bán Nguyệt.

Rầm!!! Rầm!!!

Hai tên kia bị kiếm quyết bất ngờ đánh bay ra ngoài, La Tằng cũng bất ngờ dùng vũ khí chống đỡ, hắn không ngờ tên nhóc chỉ vừa mới lên Kiếm Sư lại chỉ cần một chiêu mà có thể đánh bay hai người cùng cấp bậc với mình.

Nguyên Thanh cũng bất ngờ trợn to mắt (⊙o⊙), hắn không ngờ một chiêu Bán Nguyệt này lại có uy lực lớn như vậy, đó là hắn còn chưa luyện thuần thục, chỉ mới hiểu được một ít kiếm khí trong đó. Lúc này, nhờ Ốc Sên nhỏ trên đầu kéo tóc Nguyên Thanh mới giật mình hoàn hồn, thê là hắn lại vung kiếm lên, bỏ chạy…

Hắn mới không điên mà ở lại lấy cứng chọi cứng, chiêu kiếm đến bất ngờ mới có thể làm bọn chúng trở tay không kịp, chứ để bọn chúng tỉnh táo lại thì hắn lấy cái gì đấu với bọn chúng đây, chưa kể hai tên bị hắn đánh bay, chỉ riêng cái tên mặt áo xanh dẫn đầu kia thôi là hắn đánh không lại rồi, nhìn thôi cũng biết cấp bậc cao hơn hắn a, chạy aaaa.

Nhưng dù Nguyên Thanh có chiếm trước tiên cơ đi chăng nữa thì cách biệt cấp bậc vẫn còn đó, chạy không được bao lâu thì bị bắt kịp.

“Ngươi còn dám chạy, hừ”

Phanh!! Rầm!!

“Ọc…” Nguyên Thanh ọc ra một ngụm máu, mặc dù đã cố chống đỡ nhưng cấp bậc hắn vẫn quá thấp, hắn chắc chắn đánh không lại tên này, nhưng hôm nay tên đó đã biết hắn có được bảo bối thì khi ra ngoài còn rắc rối hơn, chỉ một tin đồn là hắn đã không còn đường để sống rồi, dù hắn có đưa bảo vật cho tên đó đi chăng nữa thì trước sau gì cũng chỉ có một kết cục là chết, hắn không tin là hắn đưa đồ ra rồi, tên này còn cho hắn sống, cách duy nhất là diệt khẩu…

Nguyên Thanh vội vàng uống một viên Bổ Linh đan, lại lấy ra một viên linh thạch để hấp thu.

“Linh thạch cực phẩm” La Tằng lộ vẻ mặt tham lam, chỉ với linh thạch cực phẩm thôi hắn đã không thể tha cho tên nhóc này rồi huống gì bảo tàng còn có khả năng nằm trong tay nó…

Phanh! Nguyên Thanh vội vàng đỡ được một chiêu nhưng trong miệng lại dâng lên vị tanh ngọt, dù đã khôi phục linh khí nhưng cách biệt cấp bậc vẫn quá lớn, hắn vẫn phải cố gắng để chống đỡ, chưa đến bước đường cùng hắn vẫn chưa muốn dùng nó, đó là át chủ bài của hắn sau không gian, ngoài ra hắn cũng muốn khiêu chiến giới hạn của mình, hắn cảm giác mình vẫn còn chống đỡ được.

Nhưng Nguyên Thanh không biết, từ lúc hắn ói máu thì nó đã đứng ngồi không yên rồi, đôi mắt hạt đậu nhỏ không ngừng bắn ra sát khí nhưng lại chậm rãi chưa ra tay, đúng lúc nó muốn giúp đỡ thì…

“A Thanh!!!”

Nghe tiếng gọi này, Nguyên Thanh phải nói là mừng như điên, cuối cùng đồng dội của hắn cũng đã đến rồi.

--------------------

Đoạn kịch nhỏ:

Nguyên Thanh: Oa ha ha ha, tên pháo hôi kia, cuối cùng đồng đội ‘thần’ của ta cũng đã đến, ngươi cứ chờ ăn hành đi (๑•̀ㅂ•́)و✧

Pháo hôi: Σ, ° △ °|||

Nhóc béo: A Thanh, cho ít đồ ăn với, ta đói ╥﹏╥

Ốc Sên nhỏ: Đồ ăn nhóc sen làm tất cả đều là của ta, của ta, của ta (´・益・`*)

Nguyên Thanh: (¬_¬)

Pháo hôi: Excuse me!!!

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.