Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập môn (1)

Tiểu thuyết gốc · 1032 chữ

Sáng hôm sau, Nguyên Thanh dậy thật sớm, hắn cảm giác cả người mình đều không còn mệt mỏi như hôm qua nữa, cảm giác như được sống lại, hắn nhanh chóng tẩy rửa bản thân thật sạch, chọn một bộ trang phục đẹp nhất trong tủ quần áo, được rồi hắn chỉ có ba bộ áo quần, đẹp hay không cũng vậy thôi. Hắn đứng trước cửa chờ nghĩa phụ, đồng thời nhìn rõ nơi nguyên chủ từng sinh sống.

Đây là một căn nhà nhỏ dưới chân núi, theo như hắn biết có lẽ đây là chân núi dành cho Linh đầu bếp, vốn dĩ lúc đầu nguyên chủ có thể cùng sinh sống với nghĩa phụ ở trên núi nhưng ‘hắn’ cảm thấy đã nhờ vả nghĩa phụ quá nhiều nên không muốn làm phiền, dù sao vấn đề thủ tục cũng rất phiền toái. Chậc, nếu là hắn, hắn sẽ chọn ở cùng Nguyên Lãng, nơi sung sướng không muốn lại đi ở nơi nghèo nàn, rách nát này… “Đúng là thích chịu ngược a!”

“Con lẩm nhẩm cái gì đó, đi thôi” Nguyên Lãng vừa đến thì thấy Nguyên Thanh một mình đứng ở trước cửa đi lui đi tới, còn vừa cảm thán vùa thở dài, thật kỳ lạ.

“A, dạ nghĩa phụ” Nguyên Thanh vội chỉnh đốn bản thân đi theo.

Nguyên Lãng nhìn Nguyên Thanh đi theo bên người mình, hắn cảm thấy hôm nay con nuôi của mình hơi kỳ lạ, cụ thể ra sao hắn không cảm giác được, nhìn như…. Đúng rồi, nhìn chỉnh chu hơn, người cũng sạch sẽ hơn. “A Thanh, con sửa soạn chỉnh chu quá đó, còn chải tóc, con là tiểu cô nương sao, có ăn diện quá không hả!!” Nguyên Lãng trêu ghẹo nói.

“Con ăn diện hồi nào, chải tóc là tiểu cô nương à? Ai như người, đầu tóc như tổ quạ”

“Như vậy mới đẹp, tiểu cô nương như con không hiểu~”

“Con không phải tiểu cô nương!!!”

“Con phải”

“Không phải!!!”

….

Hai người vừa cãi nhau vừa đi vừa cãi nhau, Nguyên Thanh cảm thấy hắn có thể tìm về cảm giác của nguyên chủ, lại có chút gì đó thân thiết hơn với Nguyên Lãng. Nguyên Lãng lại cảm thấy đứa con này của hắn hình như hoạt bát hơn nhiều rồi, hắn cũng đã lâu không thả lỏng như vậy, quyết định nuôi thằng nhóc này không sai mà.

“Nghĩa phụ, chờ con với!” Nguyên Thanh bây giờ đang đứng trên bậc thang đi lên đỉnh núi, hắn không ngờ là phải đi bộ trên một loạt bậc thang vậy đâu, hắn nhìn lại chỉ mới đi được 1/3, aaaa sao lại xây cao như vậy chớ.

“A Thanh, lúc trước không phải con cũng như vậy sao, không thể chỉ bị ốm một ngày mà yếu đi được, con có phải nam từ hán không đấy, bây giờ nhìn giống tiểu coo nương hơn rồi” Nguyên Lãng vừa bực mình, vừa buồn cười, thường này không thấy nó than vãn, bây giờ mói lộ ra tươi cười thằng nhóc này lại nhõng nhẽo, nhưng như vậy cũng tốt, như vậy mới giống trẻ con.

“Con không biết, con mới ốm xong, ai biết là nó sẽ như vậy chớ” Lúc trước là nguyên chủ chớ đâu phải hắn, dù cơ thể vẫn vậy nhưng linh hồn đã khác rồi a “Ngài giúp con với, giúp con đi mà ~” Hắn xưa này nhõng nhẽo chưa thất bại lần nào, mẹ hắn, anh chị hắn hay ông bà hắn đều không chịu được chiêu này, chỉ có ba hắn là cứng rắn mới miễn dịch đựợc thôi.

Nguyên Lãng nhìn người đang ăn vạ ở đó, thở dài thật sâu rồi đi tới, “Ta cõng con đi thêm một đoạn đường, lúc sắp đến nơi thì con tự mình đi, để người khác thấy thì không hay”

“Vâng, con biết rồi” Nguyên Thanh vui vẻ nhảy lên bờ lưng rộng rãi của Nguyên Lãng, hắn cũng biết chừng mực a.

-------------------------

Lúc hắn và Nguyên Lãng đến nơi thì ở đó đã có 3 đứa trẻ trạc tuổi nó đang đứng cùng với một người đàn ông trung niên, là Trần quản sự - bạn của nghĩa phụ hắn. Thấy bọn họ đến, Trần quản sự cười tủm tỉm đi đến sờ đâu hắn “Ái chà, thằng nhóc ngươi bữa nay nhìn gọn gàng chỉnh chu nhỉ” nói xong thì quay qua nói với Nguyên Lãng “Ngươi đi làm việc đi, hôm nay tốp người cuối cùng sẽ đến, có lẽ sẽ bận rộn, ngươi để thằng nhóc ở đây đi, ta phổ biến quy tắc luôn một thể rồi sẽ đem nó trả lại cho ngươi”

“Được, vậy ngươi trông coi nó giúp ta một chút” Nguyên Lãng nói với Trần quản sự xong thì quay qua sờ sờ đầu Nguyên Thanh “Ta đi trước, lát nữa Trần Tàng sẽ đưa con qua, đừng lo lắng”

“Con biết rồi” Nguyên Thanh gật đầu đáp lại, hắn không phải con nít 3 tuổi, cũng không sợ ai bắt nạt.

Thấy Nguyên Lãng đã đi xa, Trần Tàng – Trần quản sự mới quay lại nhìn bọn họ, khuôn mặt trở nên nghiêm khác hơn “Các ngươi dù là ai thì khi vào đây đều là đệ tử môn phái, phải thủ các quy tắc môn phái đặt ra, nếu vi phạm, nhẹ thì đưa tới Hình đường trừng phạt, nặng thì trục xuất sư môn. Nhưng các ngươi cũng đừng lo, ở đây các ngươi được cung cấp chỗ ở, ăn uống mỗi tháng còn được phát hai nguyên thạch hạ phẩm, nếu làm tốt còn có thể được thưởng thêm. Ngoài ra hàng tháng các ngươi có 2 ngày được nghỉ, có thể ra khỏi môn phái, về nhà hay đi mua vật dụng tùy các ngươi, nhưng phải về đúng giờ, nếu không sẽ bị phạt. Các người đã nghe rõ chưa?” Hắn dừng một chút, nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp “Nếu có gì thắc mắc thì cứ hỏi”

“Ta, ta, ta… có điều muốn hỏi”

Bạn đang đọc Thất Kiếm sáng tác bởi BiNganBiNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.