Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diêm Vương

Tiểu thuyết gốc · 1460 chữ

Chương 2: Diêm Vương

Khi Vũ Thiên mở mắt tỉnh dậy thì thấy mình đang đi trên một hành lang dài sâu hun hút, Không... phải nói là được dẫn đi vì trước và sau hắn đều có hai sinh vật khổng lồ, sở dĩ gọi là sinh vật bởi vì một kẻ có cái đầu trâu còn một tên có khuôn mặt ngựa.

- Chắc là Ta đang mơ

Hắn nhủ thầm như vậy, bởi vì theo trí nhớ của hắn thì vừa mới cứu một cô bé nếu mình không bị xe tông chết thì giờ đây cũng phải nằm viện chứ, làm gì được khỏe mạnh mà đi lại trong hành lang như thế này.

Đang mải mê suy nghĩ thì hắn bông thấy mình được dẫn vào một Án Đường, trên Án Đường ngồi một người đàn ông có khuôn mặt đen xạm, trông Lão còn khổng lồ hơn cả hai gã đứng đằng sau mình kia.

Khoan đã...

Ngưu Đầu... Mã Diện... Mặt Đen... Diêm Phủ...

Đây là những ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu hắn.

Rầmmmm.......

- Vũ Thiên ngươi biết tội chưa ?.

Còn chưa kịp định thần lại thì hắn đã nghe thấy một tiếng quát vô cùng chói tai, âm thanh như quỷ gào như sông gầm núi lỡ rất có tính trùng kích làm cho hắn cũng phải rụt cổ lại vài phần. Bất quá rất nhanh hắn đã nghĩ thông suốt nên lại ưỡn ngực thẳng người nhìn Diêm Vương mà nói.

- Ta có tội gì ?.

- Hừ... Ngươi có biết một ngày trên Thế Giới này có biết bao nhiêu là người chết không hả. Diêm Phủ chúng ta bận trăm công ngàn việc vậy mà ngươi còn dám đem thêm việc cho chúng ta làm.

Vừa nói Lão vừa dỡ cuốn sổ trên bàn ra rồi nói tiếp.

- Theo cuốn sổ Sinh Tử ghi chép thì ngươi năm nay mới 16 tuổi, đến năm 27 tuổi ngươi cưới một người vợ kém ngươi 6 tuổi, sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc mãi đến tận năm ngươi 82 tuổi mới chết vì bệnh tật. Vậy mà hà cớ làm sao hôm nay ngươi đã xuống đây gặp ta. Ngươi nên biết Diêm Vương ta muốn ngươi chết canh một thì ngươi không thể sống tới canh hai, mà ta muốn ngươi ngày mai mới chết thì ngươi không thể chết hôm nay chứ. NGƯƠI CÓ HIỂU KHÔNG !..

Lão nói những lời này thì như rống vào tai Vũ Thiên, hắn nghe đầu tiên là sửng sốt một chút nhưng rất nhanh trên môi hắn lại treo một nụ cười lạnh và nói.

- Sinh Tử của ta nằm trong tay các ngươi vậy mà bây giờ ta chết xuông đây các ngươi không một lời giải thích, ngược lại còn trách cứ ta là đạo lý ở đâu chứ?.

Diêm Vương nghe thấy hắn nói vậy thì khuôn mặt của lão vốn dĩ đã đen nay lại càng đen hơn vài phần, bất quá hắn nói cũng không hẳn là không có đạo lý. Lão thầm nghĩ từ đợt mình làm Diêm Vương tới bây giờ cũng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này có thể chống lại số mệnh của Thiên Đạo.

Trừ phi... hắn là người có mệnh cách nằm ngoài Thiên Đạo này, nghĩ tới đây tinh quang trong mắt lão bỗng sáng lên, đôi chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra nhanh chóng. lão cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình trở nên nhu hòa hơn rồi mới nhìn Vũ Thiên mà nói.

- Vũ Thiên ah... Ngươi cũng biết đấy Diêm Phủ chúng ta bề bộn nhiều việc nên cũng không thể tránh được những thiếu sót.

Nói rồi lão bấm đốt ngón tay tính toán gì đó.

- Ngươi mới cứu một người xem như cũng có chút công đức, hơn nữa kiếp sau ngươi vẫn được làm người. Thế này đi ta cộng dương thọ của kiếp này và kiếp sau cho ngươi làm một nhưng ngươi sẽ phải bắt đầu lại từ năm 16 tuổi để sống tiếp dương thọ còn dỡ dang của kiếp trước. Hơn nữa ta có một món quà cho ngươi xem như là đền bù sai sót của chúng ta.

Dứt lời lão liền điểm một ngón tay về phía Vũ Thiên, một vệt sáng bay ra nhập vào người hắn.

- Xong rồi, chúc ngươi may mắn và... hẹn gặp lại... hahaha...

Vũ Gia Thành là một thành thị cỡ nhỏ chỉ có dân số khoảng 10 triệu dân, vì ở đây gia tộc Vũ Gia nắm quyền to lớn nhất nên thành thì cũng được đổi tên thành như vậy.

Lúc này trong trang viên của Vũ Gia đang vô cùng náo nhiệt, mọi thứ đều được trang hoàng lộng lẫy hơn những ngày thường rất nhiều. Người đến người đi bận rộn tấp nập ai cũng vội vã cho công việc của mình.

Nhưng nằm tách biệt hoàn toàn với sự xa hoa ồn ào và náo nhiệt đó, bên rìa mạn của trang viên có một túp nhà xơ xác nhưng lại được quét dọn vô cùng sạch sẽ, khiến cho bất cứ ai khi nhìn vào cũng biết rằng chủ nhân nơi đây là một người vô cùng giản dị.

-Thiếu Gia... Thiếu Gia... Người có sao không!.

Vũ Thiên mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ngã sống xoài trên đất, bên cạnh là một chiếc xe lăn vô cùng cũ kỉ. Hắn chỉ biết rằng mình lại một lấn nữa được sống lại được đầu thai vào một thân xác này. Nghĩ đến đây thì những dòng ký ức như thác lũ tràn về dung nhập vào linh hồn hắn.

Không biết qua bao lâu thì hắn cũng biết được rằng thân xác này cũng tên là Vũ Thiên. Coi như lão Diêm Vương này cũng tốt phết ít ra ta cũng có cái gì đó thân thương từ kiếp trước, khóe miệng hắn bất giác lần đầu tiên trong đời nở nụ cười hạnh phúc.

-Haizz... Ta quên mất có hỏi thì thiếu gia cũng đâu có nói được.

Vũ Thiên bây giờ mới nghĩ ra bên cạnh mình đang có một tiểu cô nương 14 15 tuổi, khuôn mặt nàng dính chút bùn đất nhưng không thể nào che đi sự mỹ lệ mộc mạc thanh thuần cùng đôi mắt to tròn đen lay láy vô cùng đáng yêu. Nhưng nhìn nàng lúc thở dài Vũ Thiên không nhịn được muốn cười to một tiếng, thật đúng là lão nhân trong hình hài thiếu nữ mà.

Tâm tình của Vũ Thiên lúc này đang vô cùng vui sướng vì cảm giác đã chết đi lại được sống lại. Không phải nói đâu xa nếu như bạn đang mắc phải một căn bệnh nan y, vô phương cứu chữa bệnh viện trả về. nhưng vừa về tới nhà bạn lại phát hiện mình hoàn toàn khỏe mạnh và đã hết bệnh thì cảm giác đó, thật sự là... Yomost mà.

Nhưng niềm vui sướng chẳng tày gang khi hắn phát hiện ra trong lời nói của nàng có gì đó không đúng. Bây giờ hắn mói nhớ ra rằng mình bị câm hơn nữa còn bị tàn tật không đi lại được phải ngồi xe lăn.

Mẹ nó lão Diêm Vương kia đúng là xỏ lá đểu mà, thảo nào lão dễ dàng cho ta sống lại còn hưởng dương thọ của hai kiếp làm người. Vừa phải ngồi xe lăn miệng không há lên nói được, sống như thế này đúng là củi mục mà, ta xxx lão tặc Diêm. Vũ Thiên không nhịn được trong lòng chửi thề một câu.

Dưới sự nâng đỡ của nha đầu kia cuối cùng hắn cũng ngồi lại được chiếc xe lăn của mình.

Nàng tên Tố Linh Nhan ban nãy nàng đang bận làm rau ngoài vườn thì nghe thấy tiếng đỗ vỡ nên mới vội vàng chạy vào, năm nàng 10 tuổi nàng được mẫu thân của Vũ Thiên đưa về làm nha hoàn cho hắn tới nay đã được 5 năm. Nàng chăm sóc hắn luôn ân cần tận tụy chưa một lời than vãn, thỉnh thoảng nàng còn hay kể chuyện về quảng đời ăn mày của nàng trước kia cho hăn nghe. Nhìn thấy một thiếu niên tuổi xuân phơi phới mà phải sống cuộc đời còn lại trên chiếc xe lăn lòng nàng cũng chua xót, nếu một mai mẹ hắn không còn nữa hắn sẽ sống ra sao... Có lẽ mình sẽ chăm sóc hắn cả đời, nghĩ tới đây khóe miệng nàng nở một nụ cười trìu mến.

Bạn đang đọc Thất Tinh Đại Thế Giới sáng tác bởi Vũ.Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vũ.Thiên
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 507

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.