Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Mẫu Tử

Tiểu thuyết gốc · 1060 chữ

Chương 3: Tình Mẫu Tử

Chờ Tố Linh Nhan đi rồi hắn mới có dịp xem lại thân thể này, hắn là con trai của gia chủ Vũ Gia nhưng Mẹ hắn lại chỉ là một cô vợ lẻ thấp kém, khi sinh hạ hắn biết hắn là kẻ mang tàn tật thì địa vị lại càng không cần phải nói, nhiều lúc còn không bằng cả hạ nhân.

Tên của hắn vốn dĩ cũng không phải là Vũ Thiên mà đầy đủ là Vũ Gia Thiên, nhưng thế giới này là thế giới của cường giả vi tôn mà gia tộc Vũ Gia lại là người đứng đầu trong Vũ Gia Thành, còn hắn chỉ là một tên phế vật chính cống thì lấy tư cách gì để nhập gia.

Năm hắn 3 tuổi Cha hắn cũng mời các Danh Sư về xem bệnh cho hắn, nhưng xem xong họ chỉ phán một câu “Ngoài tiên đan ra còn không thì vô phương cứu chữa, cao lắm cũng chỉ sống được tới năm 16 tuổi”. Nghe được những lời như thế Cha hắn vô cùng tuyệt vọng và tức giận, gia tộc Vũ Gia cường giả như mây đời đời thịnh vượng, thế mà đến phiên hắn lên làm Gia Chủ thì lại sinh ra thằng con phế vật như vậy, chịu mọi tiếng xấu và phỉ bảng của người đời và gia tộc thì hỏi sao hắn không tức giận cho được. Thế nên nhiều lần hắn muốn giết đứa con này đi xóa tan đi mọi tiếng xấu vết nhơ trong đời hắn, may mà được mẹ hắn xả thân cầu tình hắn mới thoát được một kiếp. Thế là hắn và mẹ bị đuổi ra khỏi trang viên sống trong một túp lều tách biệt. Để không bị phiền phức Mẹ hắn không nhận bất cứ một tiền trợ cấp nào của gia tộc, chỉ lặng lẽ trồng rau đem chợ bán lấy tiền nuôi hắn khôn lớn.

Nhưng Mẹ hắn biết có một điều mà Cha hắn không hề hay biết. Đó là ông trời lấy đi đứa con của họ một đôi chân một cái miệng, nhưng lại phú cho nó một trí thông minh tuyệt vời.

Năm hắn 3 tuổi nghe những Y Sư đó nói như vậy hắn đã biết số mệnh của mình, cảm thụ được lòng người ấm lạnh nhìn những người xung quanh đối xử với hắn và mẹ mà lòng hắn đau xót, thông minh thì sao hiểu biết sớm thì sao vẫn không có đôi chân đi lại giúp mẹ những việc hàng ngày, không thể nói chuyện để an ủi mẹ mỗi khi mẹ mệt mỏi. Thế rồi hắn bắt đầu trầm lắng vùi đầu vào đọc sách nhìn ngắm thế giới xung quanh thông qua những người bạn này.

Nhưng càng hiểu biết thì hắn lại càng thấy tuyệt vọng về bệnh tật của hắn, đúng như những lời Y Sư đó nói. Tiên đan biết tìm đâu ra khi mà cả Vũ Gia Thành còn không có một linh đan sư, dù nếu có thì có bán cả gia tộc Vũ Gia đi cũng không đủ tiền để mua.

Năm tháng như tuế nguyệt thời gian như thoi đưa, hắn biết mình cũng sắp đến ngày rời xa cõi đời này nên một tháng gần đây hắn luôn ngồi trước cửa mỗi sáng để đợi mẹ đi chợ về. Hắn muốn được nhìn ngắm mẹ nhiều hơn trước khi chia ly.

Vũ Thiên hắn cũng không biết tại sao khi những dòng ký ức này chạy qua hắn lại thấy tim mình như đau thắt lại, những giọt nước mắt bất chợt bỗng rơi ra... Thì ra cảm giác có người thật sự quan tâm mình lại ấm áp như vậy sao.

Hắn cũng không biết rằng khi mình đầu thai vào thân thể này sẽ không chỉ là dung hợp ký ức mà còn mang theo cả tâm tư tình cảm.

Hay nói cách khác Vũ Thiên kiếp trước và bây giờ cũng không khác gì nhau, có chăng chỉ là thêm những dòng hồi ức.

Cố gắng lắm hắn mới đè nén được tình cảm xuống để xem xét tiếp cơ thể của mình. Giá như ta có thể nội thị thì tốt, vừa nghĩ tới đây thì hắn bỗng bất ngờ phát hiện mình thật sự nhìn thẩy được tình hình bên trong cơ thể.

Hắn không kịp vui mừng mà vội vã điều chỉnh tâm thần bắt đầu xem xét kỷ lưỡng. Một lát sau cuối cùng hắn cũng biết được rằng nguyên nhân vì sao mà mình bị liệt, tất cả các kinh mạch trong người hắn đều bình thường nhưng điều khác lạ ở đây là hắn lại có nhiều hơn một đạo kinh mạch. Và chính đạo kinh mạch này đã âm thầm hút sinh mệnh lực của hắn suốt 16 năm qua, dẫn tới hắn không thể điều khiển được cơ thể của mình. Như các y sư đã nói, tới năm 16 tuổi này hắn sẽ bị hao hết sinh mệnh lực mà chết.

Hắn điều khiển tâm thần dọc theo đường kinh mạch này một đường thẳng xuống tới đan điền, khi vào đến đan điền thì hắn bỗng giật mình phát hiện đạo kinh mạch này đang nối liền với một cái hạt. Thoạt nhìn hạt này chỉ lớn bằng hạt đậu trông nó không có gì đặc biệt, nhưng hắn biết cái hạt này không tầm thường. Chẳng nhẽ đây chính là món quà mà Diêm Vương tặng.

Quan sát một hồi hắn lại phát hiện cái hạt này đang hút sinh mệnh lực từ chính đạo kinh mạch kia, và mỗi lần như thế trông cái hạt này lại càng có sức sống hơn.

Thế này là sao?

Đạo kinh mạch này mất 16 năm hút sinh mệnh lực của mình để phát triển bây giờ lại thành thức ăn cho cái hạt thần bí kia, thật là cái vòng luẩn quẩn mà.

Sau khi xem xét rõ điểm này hắn liền biết nhiệm vụ cấp bách của mình lúc này chính là tìm cách tặng cường sinh mệnh lực, hắn cũng không muốn vừa mới trọng sinh lại bị 2 thứ kia hút thành cái cây khô một lần nữa.

Bạn đang đọc Thất Tinh Đại Thế Giới sáng tác bởi Vũ.Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vũ.Thiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 392

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.