Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song khế ước

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Một trận gió đêm thổi qua lành lạnh.

Đôi mắt của Diệp Thiếu Long vô hồn , thay vào đó là đôi mắt đầy oán hận. Anh ta lảo đảo bò dậy, lạnh lùng nhìn lôi, dùng giọn của trẻ con nói với tôi: “Song khế ước!”

Tôi chau mày: “Ngươi nói cái gì?”

“Song khế ước!” nó hằn học nói: “Hắn ta bắt buộc phải chết!”

“Song khế ước gì cơ? Ý ngươi là gì?” tôi không hiểu.

“Ngươi chỉ nghe lời một phía của hắn, ngươi là trẻ con!” nó nhạo báng tôi: “Trần Phú, hắn nói, xong việc, Dương Văn Quyên, làm máu tế của ta! Đường Tư Giai , sau khi chết, phong ấn vào đá đen, làm, bùa thúc đẩy vận, của Diệp Thiếu Long!”

Tim tôi đập mạnh: “Ngươi nói là...” nó giựt chiếc vòng từ cổ của Diệp Thiếu Long ra, run run đưa tôi xem, chiếc vòng đó có một viên đá màu đen rủ xuống.

“Đường Tư Giai, mệnh quý, sau khi chết bất đắc kỳ tử, thúc đẩy vận!” nó là ma quỷ, oán khí quá nặng, thế nên chỉ có thể nói ngắt quãng , không nói được câu dài, chỉ có thể dùng từ một.

“Hắn muốn, Đường Tư Giai, chết!” tôi sững sờ nhìn viên đá đen đó, vô thức nuốt nước bọt ực một cái.

Mệnh của Đường Tư Giai rất quý, nếu như chị ấy bị trấn yểm dày vò tới chết thì sẽ thuộc loại chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết tà khí xung thiên. Khong ấn chị ấy vào trong chiếc vòng này rồi luyện thêm, làm thành bùa thúc đẩy vận, ít nhất cũng có thể giúp cho Diệp Thiếu Long và con cháu của hắn phú quý trăm năm, sao tôi lại không nghĩ đến những điều này, sao tôi lại dễ dàng tin lời của hắn ta?

Quỷ nhỏ áo đỏ nói đúng, tôi là một đứa trẻ con, một tên mới bắt đầu làm việc, một đứa trẻ không có kinh nghiệm. Diệp Thiếu Long lảng tránh vấn đề chính, chỉ dùng vài câu đã lừa được tôi, suýt chút nữa vì hắn mà gây sai lầm lớn.

Loại người này quá hiểm độc, thuộc loại người phạm vào mười tội ác không thể dung tha, quả thực hắn ta chết không có gì đáng tiếc.

Tôi bất lực thở dài một hơi, hỏi đứa trẻ: “Ngươi nói song khế ước, nghĩa là giữa ngươi và Diệp Thiếu Long vẫn còn một khế ước?”

Đứa trẻ cười lạnh: “Lấy máu lập thề, qua cầu, rút ván, người bội ước, bắt buộc chết!”

“Hắn ta và ngươi có khế ước gì?” tôi hỏi.

“Bốn mươi năm, cúng máu, ta giúp hắn, mê hoặc, người ngoại quốc, thăng quan, tiến chức” đứa trẻ này vì quá kích động nên toàn thân run lẩy bẩy, oán khí xung thiên, nói chuyện không được lưu loát: “Sau lưng, lại nhờ Trần Phú, xong việc, cho ta, hồn xiêu phách tán!”

Tôi nhíu mày: “Sao ngươi biết?”

“Trần Phú, Trần Phú, Trần Phú!” nó hung dữ đọc ba lần tên của Trần Phú.

Tôi hiểu ra: “Hắn và ngươi lập khế ước, ngươi giúp hắn mê hoặc ông chủ của công ty cho hắn ta thăng quan tiến chức, thay thế Đường Tư Giai. Sau khi thực hiện xong khế ước, hắn sau lưng nói với Trần Phú, đợi khi làm xong mọi việc, sẽ đánh ngươi hồn xiêu phách tán, là như vậy đúng không?”, “Đúng!” nó phẫn nộ hét lớn.

Tôi hỏi tiếp: “ Trước đây ngươi không biết, tối hôm qua sau khi ta phá bỏ phong ấn trên trấn vật, chính Trần Phú đã nói hết cho ngươi biết, đúng không?”

“Đúng!” nó gầm lên.

Tôi đã hiểu.

Quỷ nhỏ áo đỏ không ngừng kích động, hít một hơi, hận thù nhìn tôi: “Ngươi thả ta đi, việc này, không liên quan đến ngươi! Nếu như ngươi ngăn cản ta, ta hồn xiêu phách tán, hắn ta chết , ngươi, giết người!”

Tôi trầm ngâm một lúc rồi cười bất lực.

Uy lực của chồng lôi quyết đánh cả người lẫn quỷ sớm đã được thử nghiệm lên mẹ của Đường Tư Giai. Chỉ còn lại nửa mạng sống như Diệp Thiếu Long đây hoàn toàn không thể chịu đựng được một đòn chín mạng này.

Thế nên nó nói không sai, tôi không ngăn cản được nó, Diệp Thiếu Long đó chết thì chết, không có liên quan đến tôi; nếu như tôi ra tay với nó, thì với ba chồng lôi quyết này nó sẽ lập tức hồn xiêu phách tán, Diệp Thiếu Long cũng chết ngay lập tức. Như vậy, dưới camera của khu chung cư, tôi có thể trở thành hung thủ giết người, hết đường chối cãi.

Chuyện này vốn dĩ không do tôi quản, hà tất tự tìm rắc rối?

Nghĩ tới đây, tôi nhìn nó: “Đi đi.”

Quỷ nhỏ áo đó nhìn tôi một lúc rồi quay người đi, nó không thể giết người trước cửa nhà tôi, nó sẽ phải đổi một địa điểm khác, khiến cho Diệp Thiếu Long hồn xiêu phách tán, mãi mãi không được đầu thai.

Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng của nó đi khuất xa, tự nhiên trong lòng thấy hụt hững kỳ lạ.

Tôi hụt hững không phải là tôi không cứu được Diệp Thiếu Long, mà cảm thấy mình quá ngây thơ nên cảm thấy hơi thất vọng về bản thân. Người như Diệp Thiếu Long, không phải tôi không nhìn thấu được nhân tính của hắn ta. Khi hắn ta quỳ trước Đường Tư Giai với bộ dạng đáng thương, gào khóc van xin Đường Tư Giai tha thứ, thì tôi lại bị lừa phỉnh bởi chính bộ dạng đó.

Chúng sinh có tình, thầy phong thủy cũng không ngoại lệ, nhưng chúng tôi không thể dùng tình cảm để hành sự, vởi vì chúng tôi thừa nhận bản thân không giống với người khác.

May mà quỷ nhỏ áo đỏ cố chấp, may mà nó mặc kệ tất cả, đứng trước sự nguy hiểm bị tôi đánh tiêu tan thì nó vẫn kiên quyết nói cho tôi biết chân tướng sự việc, nếu không tôi thực sự đã gây ra sai lầm lớn.

Tôi còn quá trẻ.

Quỷ nhỏ áo đỏ ngày càng đi xa dần, nó băng qua đường lớn rồi lên chiếc xe của Diệp Thiếu Long, khởi động xe, đột ngột tăng tốc độ, gào rú phóng đi.

Tôi đứng một lúc dưới ngọn đèn đường, hít một hơi thật sâu rồi quay về nhà.

Về đến nhà, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy chiếc khăn lau mặt xong, tôi bước đến gõ cửa phòng của Đường Tư Giai.

Đường Tư Giai ra mở cửa, thấy tôi đã quay về, chị liền ôm chặt lấy tôi rồi khóc như một đứa trẻ.

“Đừng khóc nữa, anh ta không xứng đáng” tôi an ủi chị.

“Tôi không ngờ rằng lại là anh ta....” chị đau lòng nói: “ Chúng tôi là đồng nghiệp, là bạn của nhau, tôi một lòng một dạ đối xử với anh ta, nhưng anh ta lại đối xử như vậy với tôi....”

“Trước mặt loại súc sinh, chị móc tim gan ra cho hắn, hắn cũng chỉ coi đó là thức ăn mà thôi” tôi cười nhạt: “ Được rồi, đều đã qua rồi. Về sau, hắn ta không thể làm hại chị nữa rồi.”

Chị sững lại, buông tôi ra, nhìn tôi đầy kinh ngạc: “ Thầy, có....có phải anh ta?”

“Người Ngô gia không nhận tiền hai bên” tôi bình thản nhìn chị: “Tôi đã đứng ở phía chị, thì không thể đứng về phía hắn được, đi giúp hắn gánh hậu quả mà nhẽ ra hắn phải tự mình gánh vác. Ngô gia không có quy tắc như vậy, trên đời này cũng không có luật như vậy.”

“Vậy vừa nãy thầy xuống dưới lầu là...” chị vội vàng hỏi tôi.

“Tôi muốn giải hòa giữa hắn và quỷ nhỏ áo đỏ kia, nhưng mà....”

Tôi hít một hơi sâu: “Trời tạo nghiệp thì có thể oán trách, người tự tạo nghiệp thì không thể sống, đây là ác báo chính hắn gieo ra, để hắn tự mình chịu đựng sự trừng phạt của vận mệnh.”

Chị vô thức nhìn tôi, vô thức lùi lại vài bước, lưng đập vào cánh cửa, lồng ngực không ngừng phập phùng, muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng.

“Không còn sớm nữa, ngủ đi” tôi bình thản nói.

Chị đau lòng buồn bã, cúi đầu xuống rồi lặng lẽ gật đầu.

Tôi quay người đi về phòng ngủ rồi

Nhưng Đường Tư Giai lại trầm mặc hồi lâu rồi đi đến phòng khách.

Sau khi nằm xuống, tôi quay hết bên này rồi lật sang bên kia, nhưng không thể đi vào giấc.

Đường Tư Giai như một đứa trẻ bị tổn thương, cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, ôm chặt lấy đệm dựa, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau khi dày vò rất lâu, chị đứng phắt dậy, đi lấy áo mặc vào rồi lại đến phòng khách.

Thấy tôi đi ra, Đường Tư Giai vội đứng lên , lau nước mắt rồi lại cúi đầu xuống.

Tôi bước đến trước mặt chị, nhìn đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc: “Trong lòng tôi rất rối, không ngủ được, tôi thức cùng chị nhé.”

Chị cố ngăn giọt nước mắt, cắn môi, ngật đầu.

Sau đó chị nhích lại ôm chặt lấy tôi.

Tôi do dự một chút rồi ôm chặt chị vào lòng mình.

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.