Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ đó sống lại rồi

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Trời sáng, Triệu Thổ Hào đến nhà tôi.

Đường Tư Giai lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều . Đối với chị mà nói, hiện thực này không phải không thể đối mặt, chỉ là để vượt qua vết xước trong lòng mình thì chị vẫn cần chút thời gian.

Dù sao Diệp Thiếu Long cũng từng là người bạn mà chị ấy tin cậy nhất.

Tôi tiễn chị đến dưới lầu, rồi an ủi chị vài câu.

Trên khuôn mặt của chị nở một nụ cười bình thản, gặt gật đầu: “Cảm ơn thầy, thầy yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.”, “Vậy thì tốt, chị đi về đi.” Tôi cười: “Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Ừm!” chị hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về phía Triệu thổ hào.

Triệu thổ hào vội vàng mở cửa xe cho chị: “Em họ, lên xe đi.”

Lúc Đường Tư Giai đi đến chỗ xe thì đột nhiên chị dừng bước, quay người chạy nhanh về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.

Từ tối qua đến hiện tai, tôi đã được chị ấy ôm quen rồi.

“Thầy ơi, cảm ơn thầy!” chị nghẹn nào nói.

Triệu thổ hào nhìn chúng tôi một cách tinh nghịch, hắng giọng vài tiếng rồi quay người đi, không nhìn chúng tôi nữa

Mặt tôi nóng phừng phừng.

Đường Tư Giai buông tôi ra rồi lùi lại vài bước, cúi người trước tôi.

Tôi có chút chân tay lóng ngóng không biết làm gì: “Chị...chị đang làm gì thế?”

“Thầy, về sau tôi có thể coi thầy là bạn không?” chị chân thành

“Chúng ta không phải bạn sao?” tôi đáp: “Việc của chị đã xong xuôi rồi, về sau đừng gọi tôi là thầy nữa, gọi tôi là Ngô Tranh đi.”

Chị ngây ra: “Đây....thích hợp không?”

Tôi cười: “Thích hợp.”

Chị cũng cười: “Ừ!”

Tôi vẫy tay với chị, ngầm bảo chị lên xe đi.

Đường Tư Giai gật đầu rồi quay người bước lên xe.

Triệu thổ hào giúp chị đóng cửa rồi cười với tôi: “Thiếu gia, hai ngày nay làm phiền cậu rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước đây. Hai ngày này cậu đợi điện thoại của tôi nhé, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm!” tôi gật gật đầu; “Được.”

Triệu thổ hào quay người rồi lên xe, ấn hai tiếng còi rồi dần dần đi xa mất.

Tôi đợi họ đi xa rồi thở phào một tiếng thật dài, chuyện này coi như xong.

Mặc dù có chút không hoàn hảo nhưng cũng tốt, cũng coi là xứng với công dạy dỗ của ông nội, không làm mất mặt của ông và Ngô gia. Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, bật cười, rồi đi lên lầu.

Về đến nhà, tôi tự mình nấu nốt số gạo còn lại của ngày hôm qua, sau đó tắm nước ấm một cách sảng khoái. Tắm xong tôi quay lại phòng ngủ lớn của mình, lên giường đắp chăn rồi vươn vai một cái.

Bận bịu mấy ngày nay khiến tôi mệt chết rồi

Trong chăn vẫn còn mùi nước hoa của Đường Tư Giai , mùi thanh thanh, có chút mê người.

Tôi chìm đắm trong mùi hương của chị, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, rất nhanh sau đó đi vào giấc ngủ.

Hai ngày sau, thứ bảy.

Ăn xong bữa sáng, rồi gọi điện thoại cho Lý Phi hỏi xem cô ấy bao giờ đến cùng nhau ăn bữa cơm.

“Ban ngày hội sinh viên có hoạt động, tớ phải tham gia” cô ấy nói: “Buổi chiều xong việc thì tớ qua, chúng ta ăn cơm tối nhé.”

“Được!”

“Bận rồi, chiều gặp nha!”

“Ừ” tôi tắt máy, đi giày xong rồi đi xuống dưới lầu, tôi đến ngân hàng rút tiền.

Mấy hôm trước tôi đã hết tiền ăn cơm, cô ấy cho tôi vay hai nghìn tệ, tôi đã nói phải trả cô ấy gấp đôi, thế nên tôi sẽ đi rút năm nghìn tệ, hôm nay lúc ăn cơm sẽ trả cho cô ấy. Tôi không giống như Lý Phi, mấy năm nay không lên mạng, không chơi game, không chơi các ứng dụng xã hội và bình thường đều dùng tiền mặt.

Bởi vì lúc đó ông nội chỉ để lại cho tôi mười vạn tệ, tôi cũng không biết người Đường gia bao giờ đến tìm tôi, thế nên tôi chỉ có thể cố gắng ăn dùng tiết kiệm. Bạn bè đều dùng điện thoại thông minh. Nhưng tôi không dùng, điện thoại của tôi chỉ có thể nhận điện thoại và gửi tin nhắn, ngoài ra thì không thể làm gì khác.

Lý Phi đã từng hỏi tôi, như vậy không cảm thấy vô vị sao?

Tôi nói không, tôi có việc để làm

Cô ấy hỏi tôi việc gì?

Tôi không trả lời và bẻ lái sang chủ đề khác.

Tôi không muốn cô ấy biết tôi hiểu thuật số, và tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, dù sao tôi không muốn cho cô ấy biết.

Có lúc tôi tôi nghĩ có lẽ là do chuyện hồi đó.

Đó là sự ám ảnh và vết sẹo trong lòng tôi, mặc dù chuyện đó đã sớm trôi qua, như sâu trong lòng tôi vẫn không muốn chạm đến.

Chỉ có thế tôi và Lý Phi mới có thể tiếp tục làm bạn thân của nhau

Có thể tôi vẫn là một đứa trẻ con.

Đến ngân hàng của khu chung cư, tôi đưa thẻ ngân hàng vào máy rút tiền tự động, nhập mật mã rồi rút lấy năm nghìn tệ.

Rút tiền xong, tôi kiểm tra lại số dư theo thói quen

Vừa kiểm tra xong, tôi liền đứng ngây ngốc ra đó,

Số dư lại có thêm 60 vạn!

Tôi ngây ra hơn mười giây rồi lập tức hiểu ra, cất tiền vào rồi lấy lại thẻ, quay người bước ra khỏi ngân hàng.

Ra đến ngoài, tôi lấy điện thoại gọi điện cho Đường Tư Giai.

“Chị lại gửi thêm 60 vạn cho em à?” tôi hỏi chị.

“Ừ” chị rất bình thản: “Thầy đừng nghĩ quá nhiều, tôi không có ý khác, chỉ là cảm thấy thầy giúp tôi được việc lớn như vậy, đã cứu được hai mẹ con tôi, chỉ gửi cho thầy 10 vạn thì thật sự là quá ít. Bây giờ tôi không có nhiều tiền, nếu không cũng gửi cho thầy thêm 1 triệu tệ.”

“Em đã nói rồi, người Ngô gia không nhận tiền lần hai” tôi nói: “ Chị gửi em số tài khoản, em lập tức gửi lại tiền cho chị.”

Chị cười nhẹ: “Đây không phải tiền tôi mời thầy về giúp việc, mà đây là tâm ý của tôi, nên không được coi là phá bỏ phép tắc.”

“Nhưng mà....”

“Thầy, thầy từng nói chúng ta là bạn mà” giọng điệu của chị thay đổi: “ Đây chỉ là một chút tâm ý của tôi, thầy đừng từ chối, được không?”

Tôi trầm ngâm một lúc rồi hắng giọng: “Thôi được.”

Chị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười; “Ừ, được, vậy thầy làm việc đi, hôm khác mời thầy ăn cơm.”

“Ừ.”

Tôi tắt điện thoại, nghĩ một lúc rồi lại đi vào ngân hàng, nhận số rồi đến cửa sổ ở quầy lễ tân, đưa vào chứng minh thư của mình: “ Xin chào, tôi muốn làm thẻ.”

18 tám tuổi rồi, tôi cũng nên có thẻ ngân hàng của riêng mình.

Có chiếc thẻ riêng thì tôi có thể nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, về sau nếu có chuyện như thế này thì tôi sẽ biết ngay, không bị động giống như bây giờ nữa.

Làm thẻ xong, tôi nhận lấy lá chắn U của ngân hàng mạng, rồi ra ngồi ở ghế dài của ngân hàng.

Nhìn chiếc thẻ ngân hàng mới toanh trên tay, trong lòng tôi có chút bất an, tự lầm bầm: “Ông nội, như thế này có được coi là phá bỏ phép tắc của Ngô gia không?”

Đương nhiên ông nội sẽ không trả lời tôi.

Trong lòng tôi chua xót, đôi mắt rơm rớm, lại tiếp tục nói với ông nội: “Ông nội, con đã lớn rồi, con có thể tự nuôi sống bản thân rồi, ông yên tâm....”

Trong đầu tôi vụt hiện lên nụ cười hiền hậu của ông nội, giọng nói và dáng điệu của ông như vẫn còn đâu đây, tôi bất giác nước mắt chứa chan.

Tôi lau nước mắt rồi cất thẻ ngân hàng đi, quay người rời khỏi ngân hàng.

Lúc chiều tà thì Lý Phi đến

Vẫn là tiệm vịt quay đó, nhưng lần này đổi lại là tôi mời cô ấy.

Lúc ăn cơm tôi rút 5 nghìn tệ được bọc cẩn thận bằng giấy đỏ từ trong túi ra. Rồi để lên trên bàn

“Đây là gì thế?” Lý Phi ngạc nhiên.

“Tiền mà tớ mượn cậu” tôi nhìn cô cấy: “Tớ đã nói sẽ trả cậu gấp đôi.”

“Tớ đã nói cần cậu trả lại sao?”

“Cậu không nói, nhưng tớ phải trả” tôi đẩy số tiền đến trước mặt cô ấy: “Cất vào đi.”

“Tớ không muốn!” cô ấy lắc đầu.

“Huynh đệ thân thiết tính toán rạch ròi, nếu cậu muốn như này thì về sau trước mặt cậu tớ không ngẩng nổi đầu lên đâu.”

“Nghiêm trọng thế à?”

“Đương nhiên!” tôi chân thành.

Cô ấy nghĩ một lúc: “Được rồi, nhưng mà nhiều quá.”

Cô ấy lại đẩy tiền về phía tôi: “Không cần lấy lãi,hơn nữa tớ không phải cho vay nặng lãi, trả tiền vốn cho tớ là được rồi.”

“Nam nhân nói là làm” tôi lại đẩy về phía cô ấy: “Cất vào đi, đẩy đi đẩy lại như thế thật chẳng ra sao.”

Lý Phi bất lực, đành cầm lấy cất vào túi của mình.

“Cậu có biết không? Các bạn đều cảm thấy cậu là một người kỳ quái” cô ấy nói: “Thời đại này rồi còn ai không chơi wechat? Ai còn dùng tiền mặt? Cậu không giống người khác, bây giờ ngay cả wechat cũng không có.”

“Tớ không giống cậu, tớ phải ăn dùng tiết kiệm.”

“Tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”

Tôi cười nhạt: “Ăn đi.”

Lý Phi nhìn tôi sâu xa, rồi cuốn lấy thịt vịt bỏ vào đĩa của tôi.

Ăn cơm xong tôi đi cùng cô ấy đứng ở bên đường đợi xe, hai người vừa nói vừa cười, đều nói những câu nói thường ngày.

“Ngô Tranh, cậu là thầy phong thủy, đúng không?” cô ấy đột nhiên hỏi.

“Sao cậu biết?” tôi hỏi

“Ngày hôm đó đợi điện thoại của cậu cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau tớ đến nhà cậu.” Cô ấy bình thản nói: “Ở dưới lầu nhà cậu có một ông lão hỏi tớ có phải cháu của Ngô Tứ gia thiếu gia Ngô Tranh sống ở đây không?”

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Tớ hỏi ông ta là Ngô Tứ gia là ai? Ông ta nói Ngô Tứ gia là đại sư phong thủy có tiếng ở trên giang hồ, mệnh danh là Mai Hoa Thánh Thủ...”

“Cậu muốn nói gì?” tôi nhìn cô ấy.

“Ngày hôm đó chị Đường kia tìm cậu là nhờ cậu xem phong thủy, đúng không?” cô ấy hỏi.

Tôi do dự một chút rồi gật đầu.

Cô ấy cắn nhẹ môi: “Thế nên, từ bé cậu đã hiểu phong thủy, đúng không?”

Tôi lại gật đầu.

Cô ấy cúi đầu xuống, nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi.

Bầu không khí thay đổi, có chút ngượng ngùng.

Lúc này, xe bus đã đến nơi.

Chiếc xe dừng lại rồi mở cửa, những vị khác trên xe đã bắt đầu đi xuống.

Cô ấy ngẩng đầu lên, nước mắt chan chứa, nghẹn nào nói: “Tớ và Tôn Nghị.....lúc đó tớ còn nhỏ, trong lúc không để ý và hồ đồ tớ đã bị hắn ta....tớ không cố ý lừa cậu, là tớ không dám đối mặt với cậu, sợ cậu không thích tớ nữa.....”

Trong lòng tôi như bị kim châm vậy.

“Từ đó về sau, tớ chỉ kết bạn chứ không để bất kỳ người nào khác đụng vào tớ.” Cô ấy nước mắt không ngừng rơi, ôm tôi một cái rồi quay người bước lên xe.

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc xe bus xa dần, trong lòng bình thản kỳ lạ. Tôi rất rõ, chúng tôi không có duyên phận làm đôi yêu nhau. Cả đời này, chỉ có thể làm bạn. Sự việc năm đó bắt ngang giữa chúng tôi, mặc dù không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi nhưng thực sự đã ngăn chúng tôi lại gần nhau. Bây giờ thì tốt rồi, đã nói ra rồi, dường như tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Gần như không khó để đối mặt như trong tưởng tượng, tôi có thể tiếp tục làm chính mình, cô ấy cũng có thể không còn hối tiếc nào để bắt đầu cuộc sống mới ở đại học,

Tôi hít lấy một hơi thật sâu rồi bình thản nở nụ cười, lặng lẽ lau đi nước mắt ở trên khóe mi, quay người chuẩn bị đi về nhà.

Lúc này, điện thoại của tôi reo lên

Tôi cầm lên xem thì ra là Triệu thổ hào gọi đến

Tôi nghe máy: “Alo?”

Giọng nói của Triệu thổ hào bất thường: “Thiếu gia, cậu cứu tôi với!....thứ đó sống lại rồi!....nó sống lại rồi!......”

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.