Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất ngờ gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 2629 chữ

Trên đường Phạm Ngũ Lão có một loạt các quán bán đĩa CD. Đây là phố bán đĩa lớn nhất ở thành phố Đạ Sa, ít nhất phải có 10 cửa hàng, người ra vào xem đĩa khá tấp nập. Châu Đức Bá chọn một cửa hiệu có chỗ để xe khá thoải mái và hơn hết là không bắt khách phải bỏ giày ở ngoài. Trời lạnh Châu Đức Bá khá ngại việc đi chân trần, anh thích mang giày và nó khiến anh cảm thấy an toàn.

Lựa chọn một lúc, Châu Đức Bá vẫn không tìm được thứ mà mình muốn, trong khi đó, Trần Văn Minh đa ôm 1 đống đĩa trên tay. Nhìn kỹ thì cậu ta toàn mua những đĩa nhạc hải ngoại, hài kịch và phim Hồng Kông.

Trần Văn Minh một mặt khó hiểu nhìn Châu Đức Bá hỏi:

“Mày chưa chọn được cái nào à? Có cần đi qua cửa hàng khác không?”

Châu Đức Bá lắc đầu nói: “Cái này thì không cần thiết, các cửa hàng đều sẽ cố gắng sao cho giống nhau về mặt nội dung thôi.”

Nói xong, Châu Đức Bá đi đến quầy thu ngân hỏi ông chủ. Anh thấp giọng nói:

“Ông chủ, ở đây có chỗ có bán đĩa có nội dung đặc thù hơn không? Ví dụ như…”

Ông chủ hói đầu mặt đần ra trong giây lát rồi nhanh chóng cắt lời Châu Đức Bá.

“À há, nhóc con, chú hiểu rồi, hồi bằng tuổi mày tao cũng tò mò lắm. Đi, đi theo chú ra đây!”

“…”

Châu Đức Bá mặt đen lại, xem ra có vẻ bị hiểu lầm rồi.

Đến khi ông chủ hói đưa một đĩa có hình minh họa đầy tính “đặc thù” thì Châu Đức Bá đầu đã to lên, tay hơi run run nói:

“Thực ra thì cháu muốn tìm đĩa chương trình máy tính, như là đánh chữ, bảng tính… Chứ không phải đặc thù như thế này.”

Ông chủ tiệm nghe vậy giật nhanh cái đĩa bỏ lại về chỗ giấu bí mật. Sau đó đẩy đẩy Châu Đức Bá ra chỗ sáng nói:

“Vậy mày phải đến cuối đường này, tao có thằng em sửa máy tính kiêm bán đĩa kiểu vậy. Còn khu này chủ yếu bán đĩa game với ca nhạc thôi.”

Châu Đức Bá cảm ơn xong kéo Trần Văn Minh đi ra khỏi tiệm. Dù lựa chọn rất nhiều nhưng anh chàng cũng chỉ có đủ tiền mua 1 cái đĩa. Châu Đức Bá buồn cười nói:

“Mày chọn nhiều vậy làm gì?”

“Thì phải thỏa mãn cái thú mua sắm chứ ku. Cứ tính toán chặt chẽ như mày tao thấy đau đầu lắm.”

Châu Đức Bá không nói gì. Đúng thật là hắn hơi tính toán thái quá. Cuộc sống đúng thật là khắc nghiệt nếu ta dấn thân vào đó, thói quen tính toán mọi thứ nó ăn sâu vào trong tiềm thức của anh. Kiếp trước sự cẩn thận, tính trước tính sau cùng nhiều thứ khác đưa anh ta lên đỉnh cao, liệu kiếp này có nên tiếp tục như vậy chăng?

Vừa ngồi sau xe, vừa nghĩ thì đã đến cuối đường Phạm Ngũ Lão, quả thật là có một tiệm sửa máy tính, nhìn bên trong thì có trưng bày rất nhiều đĩa CD. Châu Đức Bá lần lượt xem thì vẫn không tìm được cái anh muốn, đó một số CD cần cho việc phát triển phần mềm như Eclipse, bộ công cụ XAMPP để có thể viết code cho website bằng ngôn ngữ PHP. Nếu được thì có bộ giáo trình PHP bằng tiếng Anh nữa cũng rất tốt. Châu Đức Bá phải học lại nhiều thứ, từ ngày làm CEO anh đã không còn trao dồi kiến thức lập trình. Nhưng căn bản thì vẫn phải có, hiện tại, với bộ óc trẻ trung này, tốc độ học tập sẽ còn nhanh hơn nhiều.

Châu Đức Bá hỏi trực tiếp chủ tiệm thì được biết, họ không nhập những loại đĩa này về, quá khó bán. Ai ở cả cái cả cái thành phố sẽ đi mua những loại nội dung này, nếu có thì cũng chỉ là thiểu số. Nhìn khuôn mặt có vẻ thất vọng của Châu Đức Bá, anh kỷ thuật viên trẻ cũng hơi động lòng, anh nói:

“Thực ra ở Sài Gòn là có đó, tuần sau, anh vào đó để nhập đĩa về. Bây giờ em ghi lại tên chính xác của phần mềm em muốn mua vào cuốn sổ này. Tuần sau, anh tìm được sẽ gọi điện cho em.”

“Vậy cảm ơn anh quá!”

Châu Đức Bá quay lại Trần Văn Minh hỏi:

“Mày có bà con nào hoặc hàng xóm có điện thoại không, cho số đi, có gì ảnh gọi mình lên lấy đĩa.”

“Hàng xóm tao không có đâu, khu tao nghèo, bắt điện thoại sao nổi.”

Nói xong, Trần Văn Minh đứng vò đầu suy nghĩ. Được 1 lát thì “a” lên một tiếng: “Tao nhớ ra rồi!”

Trần Văn Minh lấy cặp sách lục lục 1 hồi thì tìm được quyển sổ liên lạc, trông bìa có vẻ bị nhàu hơi thảm nhưng vẫn đọc được, là sổ của Trần Văn Minh.

“Đây! Trong sổ có ghi số điện thoại của lớp trưởng! Lần trước tao vào lớp trễ 3-4 lần gì đó, lớp trưởng thường là người tố cáo nên có số của ẻm trong này luôn.”

“Móa, thiệt hả! Vậy chắc sổ của tao cũng có.”

Nói xong Châu Đức Bá lấy sổ liên lạc của mình ra xem, đúng thật là có số của Lê Thảo Nguyên và cả số của cô chủ nhiệm.

Châu Đức Bá đành ghi số của lớp trưởng đại nhân vào sổ của anh kỹ thuật viên. Sau khi cảm tạ xong thì 2 thằng chạy thẳng 1 mạch đến công viên giải trí. Đây là khu vực được những thanh thiếu niên yêu thích nhất, ồn ào, náo nhiệt và vui vẻ!

Cảm giác đi cùng Trần Văn Minh không khác gì bậc làm cha mẹ dẫn con trai mình đi chơi. Châu Đức Bá buồn cười, mặc kệ cho cậu bạn của mình nhảy nhót, trong lòng thì thầm than, tuổi trẻ nha, thật sự là quá thừa sức lực đi.

Châu Đức Bá chậm rì rì, đi bộ đến khu vực mua vé. Ở đây, vé vào cổng là miễn phí, tuy nhiên, muốn chơi trò nào bạn phải mua vé riêng cho trò đó. Đắn đo 1 lúc thì Trần Văn Minh cũng đã chọn được 1 trò mà cậu ta thấy ngầu lòi nhất, và đàn ông nhất – tàu lượn siêu tốc. Cũng được đi, Châu Đức Bá cũng đành bỏ 20 ngàn để Trần Văn Minh mua vé hộ. Khi đến chỗ xếp hàng lên xe thì bỗng có 1 bóng xen đến phía trước Châu Đức Bá, nhìn lại thì hóa ra là người quen. Lúc này phía sau cô cũng đi lên 1 chàng khá cao to mặc trang phục như vận động viên bóng rổ. Câu ta nói:

“Nè đừng có đùa giỡn nữa, người ta xếp hàng em chen vào làm gì?”

Cô gái có vẻ không vừa lòng lắm nói lý nhí: “Thích thì chen thôi, với lại cũng là bạn em!”

“Bạn em?”

Tú Linh không trả lời, còn Châu Đức Bá thì bất đắc dĩ cười cười gật đầu với anh càng cao to. Trong khi đó anh chàng lại nheo mắt nhìn Châu Đức Bá không có vẻ thiện cảm và cũng không chào lại. Lúc này trong lòng Châu Đức Bá mắng to, đại não hoạt động, rồi xong, nhiều khả năng đây chính là tên “đại ca” đã ra lệnh cho đàn em chặn đường đánh mình đây. Nghĩ thì nghĩ vậy, Châu Đức Bá vẫn tỏ ra cực kỳ hồ đồ nói:

“Để Linh ngồi với em cũng được!”

Thực ra việc hành động chen ngang xếp hàng này là cực kỳ bất lịch sự, nhưng đây cũng không phải là xếp hàng mua sắm hoặc khám bệnh. Ai lên cái tàu lượn này cũng có chút hồi hộp, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện trước sau.

Châu Đức Bá kéo kéo Nguyễn Thị Tú Linh lại càng khiến anh chàng cao to kia bực bội. Đúng là con nít mà, nhìn cái mặt là lộ hết ra sự ghen tuông. Châu Đức Bá cười thì cũng chỉ cười trong bụng, không rảnh đi gây sự hay chế giễu anh ta.

Mỗi khoang tàu lượn chỉ có 2 chỗ ngồi, Tú Linh ngồi vào ngay bên cạnh Châu Đức Bá, sau đó cả 2 thả lỏng để kiểm soát viên kiểm tra dây an toàn. Ngay phía sau, Châu Đức Bá có thể cảm giác được ngàn vạn ánh mắt hình viên đạn đang bắn liên tục về phía mình. Nếu là nhìn mà có thể giết người thì Châu Đức Bá chắc là chết cả triệu lần rồi, đến xác cũng không còn. Cứ tức giận đi, kiềm chế làm cái gì, đều là người trẻ, yêu yêu ghét ghét chính là như vậy, thanh xuân thuần khiết. Đừng có làm cái gì có lỗi với người ta là được.

Khi tàu bắt đầu lăn bánh chạy còn chậm thì cũng chưa có mấy ai la hét, đến khi nó lộn nhào rồi lại lao dốc thả tự do từ trên cao xuống thì tên nào cũng xanh mặt.

“Aaaaaaaaa”

2 tiếng la thất thanh của 2 tên ngồi phía sau, ông anh cao to và thằng bạn Trần Văn Minh khiến cho khóe miệng của Châu Đức Bá giật giật một cái. Mãi đến khi tàu dừng lại cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua khuôn mặt thì tới 8 phần mặt mày đỏ bừng, tay chân run run. Nhưng có lẽ ám ảnh nhất cho “to con” là lúc này 2 tay của Nguyễn Thị Tú Linh lại đang nắm chặt lấy tay phải của Châu Đức Bá. Sau 1 lúc lâu hồi phục tâm thần cô mới nhớ ra điều gì, giật mình thả ra, mặt thì đỏ lên.

Lúc này Trần Văn Minh dù là đầu óc có vấn đề cũng tự nhiên to lên một chút: “Á à”

Kiềm chế tốt, kiềm chế chính là tốt, có thể làm việc lớn, Châu Đức Bá nghĩ thầm trong bụng. Nếu mà anh chàng to con lao vào tẩn Châu Đức Bá 1 trận thì anh cũng bó tay thôi. Chắc là sẽ né mấy chỗ quan trọng, còn lại để cho đánh đi. Chỉ 1 chữ “thảm”!

May mắn, “to con” chính là con nhà gia giáo, ít nhất cũng có chút bản lĩnh. Dẫn người mình thích đi chơi lại lòi ra người thứ 3, thử hỏi có tức không?! Nếu là Châu Đức Bá, anh sẽ làm sao nhỉ??? Châu Đức Bá nghĩ nghĩ, thôi tốt nhất là đừng để vào tình huống như vậy.

Tình huống khó xử chỉ xảy ra 1 lúc, vì lúc này một đôi vợ chồng trung niên ăn vận rất trang nhã đã đi đến. Tú Linh đang xấu hổ và lúng túng thì như người chết đuối vớ phải cái cây, cô vội chạy lại khoác tay người phụ nữ: “Mẹ!!!”

“Chơi vui không các con? Thôi, về sớm chút nhé, chiều ba nó có công việc!”

Ông anh to con cũng gật gật, nhìn Châu Đức Bá 1 cái rồi theo gia đình Tú Linh rời công viên giải trí.

Tú Linh trước khi đi lén lén giơ tay lắc lắc với Châu Đức Bá. Anh cũng cười cười giơ tay tạm biệt.

Trong trí nhớ của Châu Đức Bá, ba của Tú Linh hình như làm quan chức ở thị trấn Lạc Dương, cụ thể chức vụ gì Châu Đức Bá cũng không quan tâm. Kiếp trước không thân, giờ cũng chưa biết thế nào, không cần thiết đi tìm hiểu kỹ lưỡng làm gì.

Trần Văn Minh vỗ vai thằng bạn cười ha hả. Châu Đức Bá ra vẻ bực mình mắng:

“Cười cái gì, đẹp trai thì gái mê là chuyện bình thường.”

“Haha, công nhận!”

Trần Văn Minh là người hấp tấp và thường hay làm việc theo cảm xúc, nhưng riêng việc đi xe máy thì phải nói là cậu ta quá mức cẩn trọng. Quảng đường 50 km phải mất gần 1 tiếng 30 phút mới đến nơi, Châu Đức Bá cũng lười nói cái gì, an toàn cũng tốt, có lẽ anh chàng bị té xe mấy lần nên tởn đến già. Châu Đức Bá cũng không muốn đi hỏi, có nhiều cái chỉ cần biết vậy là được.

Từ thành phố Đạ Sa về thị trấn Lạc Dương phải đi qua một đoạn đường dốc quanh co tên là đèo Chuối, ở đây quang cảnh rất đẹp, đèo xuyên qua rừng, rậm rạp và mát rượi. Tương lai 20 năm tới thì chỗ này cũng bị lâm tặc đốn sạch, còn trước mắt nó thật là tuyệt. Đáng tiếc những người nhỏ tuổi sau này lớn lên thì chỉ thấy đồi trọc mà thôi. Xe xuôi dốc đổ đèo, Châu Đức Bá hòa mình vào cảnh vật 2 bên đường, gió thổi phất phơ mái tóc, lúc này anh cũng không muốn nghĩ đến điều gì khác, chậm rãi thưởng thức cảm giác được sống, được hòa mình, vậy là vui vẻ rồi.

Cuối đèo, xe bỗng từ từ dừng lại, Châu Đức Bá nghi hoặc hỏi:

“Gì vậy, hư xe?”

“Tao lên ga hoài không nổ. Chắc bu-gi bị vào nước, hôm qua mẹ tao lấy đi mưa.”

“Mày chắc là xe còn xăng?”

“Sao không?! Trước khi tao qua đón mày thì đã đi đổ đầy lúc sáng rồi á.”

Châu Đức Bá ngước mắt nhìn phía xa có biển báo tiệm xăng dầu thì nói:

“Gần tiệm xăng dầu khả năng có tiệm sửa xe. Qua đó thử xem.”

Dắt bộ 1 lát thì cũng tìm được tiệm sửa xe gần chợ. Bác sửa xe rất hoan nghênh, còn tích cực đi ra dắt xe hộ, có vẻ như hôm nay ít khách. Sau hơn 15 phút hỏi han tình trạng và lục lọi hết bên này đến bên khác, bác sửa xe kết luận, xe này không hư. Dù đúng là nó rất nát rồi, nhưng các bộ phận cơ bản của 1 chiếc xe vẫn ổn. Đúng lúc này bác sửa xe mới sực nhớ tới điều gì, ông đứng dậy lật bình xăng ra xem, thì hỡi ôi, bình xăng không có nắp.

Bác sửa xe: “…”

Châu Đức Bá: “…”

Còn tên hậu đậu Trần Văn Minh thì gãi gãi đầu hỏi: “Bác có nắp thay không bán cho cháu 1 cái.”

Mùi xăng thực ra đã khá rõ, ai cũng nghe thấy, nhưng xe cửa Trần Văn Minh vốn là đã tàn tạ, bị rò rỉ cũng là thường tình, nhưng chính cậu ta mở nắp xăng thì cũng bó tay rồi.

Nắp bình xăng nói kiếm cũng không dễ, dù xe cup 50 thời này là rất phổ biến, nhưng mấy ai lại dư nắp bình xăng đâu. Giải pháp tạm thời là dùng bao ny lon quấn quanh cổ bình để có thể giảm lượng xăng thất thoát.

Hai đứa lại dắt bộ ngược trở lại tiệm xăng để đổ và nhanh chóng lên đường, còn hơn 20 km để đi, trời bắt đầu trở lạnh, ngày mai sẽ bắt đầu tuần học mới, có nhiều việc để làm lắm đây.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.