Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ ở sân trường

Tiểu thuyết gốc · 2152 chữ

Sáng thứ Hai, Châu Đức Bá đến sớm nhất, lúc này mới chỉ 6h15. Anh đi đến bàn học của Lê Thảo Nguyên đặt lên bàn của cô 1 viên kẹo. Nói thật, Châu Đức Bá cũng chẳng biết tặng cho cô nàng cái gì. Với thâm niên của mình thì anh ta thấy, có tặng cái gì cũng vô nghĩa nếu mình không đặt cái tâm vào đó. Và đương nhiên, ngược lại, nếu là có tâm thì quà chỉ là mang tính biểu tượng.

Người thứ 2 đến chính là lớp trưởng, với sự lanh trí của mình cô cầm viên kẹo lên giơ giơ rồi quay ra làm mặt thắc mắc với Châu Đức Bá.

Châu Đức Bá mỉm cười rồi gật nhẹ đầu. Thấy vậy, Lê Thảo Nguyên trợn mắt lên cắn răng một cái rồi nói:

“Mới sáng cho kẹo làm gì, đi bao tui ăn sáng đi.”

“Vậy cũng được?”

“Sáng nay mẹ tụi không nấu gì hết, ăn ngoài thôi!”

“Vậy muốn ăn cái gì?”

“Ăn phở bò!”

“Không có tiền!”

“Nghèo như vậy?”

“Chính là nghèo kiết xác, không có tiền ăn bánh mì thấy ko?!”

Lê Thảo Nguyên bó tay rồi, thôi hắn cho cái gì ăn cái đó vậy.

Ra đến cổng trường, quay quay lại 1 lúc, Châu Đức Bá không có ý tưởng gì đành hỏi:

“Hừm, còn… 1, 2, 3K ăn cái gì đây ta?!”

“…”

Cô định nói ăn cái gì cũng được, trừ… mà nghĩ lại cái 3 chấm đó dài quá, có khi nói là Châu Đức Bá lại giận. Ủa mà sao phải sợ hắn giận??? Quá nhiều cái tự hỏi, quá đau đầu!!!

Trong lúc từng luồng suy nghĩ của Lê Thảo Nguyên cứ đan xen hỗn loạn thì Châu Đức Bá đã đi tới trước xe bán bánh mì.

“Cô ơi, làm cho cháu 2 ổ mì thịt…”

“3 ổ!”

Đúng lúc này tự lúc nào Nguyễn Thị Tú Linh đã đứng phía sau 2 người, là cô nói chen vào.

Hồ nước đang lặng thì bỗng có người tới quấy lên, Lê Thảo Nguyên nhìn thấy “địch nhân” thì bỗng nhiên trở nên tỉnh táo:

“Ủa, bình thường Linh đâu có ăn bánh mì!”

“Ừ, hôm nay thích!”

Ngậm ngừ 1 nhịp, Tú Linh nói tiếp:

“Dù không quen ăn, nhưng có người bao thì vẫn phải ăn thật ngon miệng mới được.”

Châu Đức Bá mặt đầy hắc tuyến, thầm nghĩ, gì đây, mùi thuốc súng ở đâu ra?!

Quả thật, anh cũng có chút buồn cười, từ ngày mình hay đi học sớm, các cô nàng vốn đã cạnh tranh nhau trong học tập, lại càng có thêm lý do để đấu đá. Được làm một điểm nhấn trong bản nhạc thanh xuân của các cô ấy cũng là một niềm vui. Dù sao thì cũng phải cẩn trọng một chút, quậy cho nước đục quá thì sẽ rất mệt mỏi.

Bánh mì làm xong, Châu Đức Bá đưa cho 2 cô gái, họ cũng nhanh chóng cắn 1 miếng to, cứ như là sắp chết đói tới nơi.

“Từ từ thôi, làm như là chưa bao giờ ăn bánh mì lề đường vậy!”

Lúc này, 2 cái đầu xinh xắn trợn mắt lên nhìn Châu Đức Bá. Nói đùa thôi mà. Thật hả? Có phải là gái quê không vậy mấy đứa? Châu Đức Bá thầm kinh hãi. Kiếp trước là mình không có dịp tiếp xúc với tầng thứ này, cứ nghĩ là người dưới quê thì gần như họ sẽ trải nghiệm hết những thứ rẻ tiền mới phải chứ. Hóa ra, là gia đình không cho đi ăn vặt, sợ bị đau bụng. Chịu rồi, quản giáo quá chặt! Dù nông thôn hay thành thị thì quả thật vẫn có người giàu người nghèo, từ đó mà tư duy và thói quen sinh hoạt cũng bất đồng. Châu Đức Bá lắc đầu, dù là kiếp trước hay kiếp này, vẫn phải là luôn mở tai mở mắt tiếp thu mọi thứ. Học tập là không có điểm dừng!

Quả thật bánh mì ngon nhất là giai đoạn sau khi đã ăn được 1 nửa. Lúc này nước thịt sẽ thấm vào bánh, khoang miệng của người ăn cũng đã tiết đủ nước bọt để không cảm thấy bánh mì hơi khô như lúc mới ăn. Nếu có thể ăn ớt, hành hoặc ngò thì nên bỏ nhiều một chút sẽ khiến bánh mì truyền thống của Việt Nam thêm đặc sắc.

Châu Đức Bá ngồi ở 1 bục bê tông ăn ngon lành, mặc kệ 2 cô gái cứ thỉnh thoảng lại lôi bỏ chút ớt, chút hành ra khỏi ổ. Con trai chính là như vậy dễ tính, cứ bỏ hết vào miệng, nhấm nháp 1 chút rồi nuốt xuống bụng, xong!

Ăn uống xong, Châu Đức Bá cũng không nói gì thêm, anh thong thả bước về lớp. Bỗng lúc này, một ông anh to con đi đến giơ tay với ra với Châu Đức Bá, phía sau còn có thêm 1 người nữa cũng cao to không kém.

“Giới thiệu một chút, anh là Vĩnh Hảo, học lớp 12A1.”

Châu Đức Bá cũng mỉm cười đưa tay ta bắt.

“Xin chào, em là Bá, học chung lớp với Tú Linh.”

“À, thì ra là bạn chung lớp, hèn gì Linh thân với em như vậy!”

Vĩnh Hảo nói tiếp:

“Những việc trước kia, là anh nghĩ không thông, xin lỗi chú nhé!”

Châu Đức Bá cũng hơi bất ngờ, tên này chịu nhún nhường như vậy? Dù hơi ngờ vực nhưng Châu Đức Bá vẫn tỏ ra lịch sự:

“Không thành vấn đề, cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn!”

“Haha, đúng vậy, đúng vậy!”

Lúc này lớp trưởng Lê Thảo Nguyên chồm lên:

“Việc trước kia là việc gì, nè, tui cảnh cáo anh, đụng vào học sinh lớp tui là biết mặt nghe chưa?”

“Haha, anh làm gì dám...”

Lê Thảo Nguyên làm lớp trưởng 2 năm, cũng không lạ gì Trương Vĩnh Hảo. Anh ta là đội trưởng của đội bóng rổ phong trào trường Nguyễn Trãi. Dù có công phát triển bộ môn này tại trường nói riêng và thị trấn nói chung, nhưng Trương Vĩnh Hảo ưu thích lập bè lập hội, thường xuyên gây sự ở nhiều nơi. Lê Thảo Nguyên có ấn tượng không tốt với tên này là điều hiển nhiên.

Thấy Tú Linh nghiêm mặt không nói gì, Trương Vĩnh Hảo cũng hơi chột dạ, nhưng dù sao cũng quen với việc lạnh lùng của nàng nên cười nói tiếp:

“Tối nay đi ăn lẩu nhé, anh mời, coi như đền tội với đàn em. Bá rủ Linh và Nguyên đi cùng luôn nhé.”

Châu Đức Bá chưa quyết định. Nhưng bên cạnh thì 2 tiếng nữ nhân đáp cùng lúc rất quyết đoán:

Lê Thảo Nguyên: “Không!”

Nguyễn Thị Tú Linh: “Không!”

Châu Đức Bá: “…”

Người ta là mời mình mà 2 bạn, nhưng Châu Đức Bá cũng mơ hồ nhận ra là tại sao anh chàng “nước khoáng” này lại muốn làm thân với mình. Việc làm căng với Châu Đức Bá thực ra mà nói chỉ mang lại tiếng xấu lại thêm xấu, càng đẩy người mình thích ra xa hơn. Có khi làm thân với đối thủ, hiểu rõ hắn lại có cơ hội thì sao. Nghĩ như vậy, Châu Đức Bá cảm thấy thanh niên này cũng thông minh đấy, anh thích những người thông minh và không sợ đối đầu với họ.

Trương Vĩnh Hảo thấy mọi người đối với mình cũng còn những rào cản, đành cười một cái rồi tạm biệt rời đi về lớp. Ở lớp, Trần Hạ Nghi thấy Châu Đức Bá lững thững đi vào mà phía sau là 2 “đối thủ” của mình thì hơi nghiêng đầu nghi hoặc. Gì vậy? Từ lúc nào lớp A5 do 1 thằng con trai làm chủ vậy?

Nghe thì đúng là hơi lạ, nhưng mà sự thật, con trai ở lớp 11A5 chính là yếu thế, học cũng thua, chơi cũng thua, mà đến số lượng cũng thua. Nên nhớ chủ nhiệm lớp cũng là nữ. Chưa kể nam sinh ở lớp lại sùng bái các nữ thần như là idol của mình. Những ngày này thì khái niệm idol chưa có, nhưng yêu thích ai đó vì họ đẹp, họ nổi bật, họ giỏi thì cũng tương tự như vậy mà thôi.

Buổi học cũng không có gì đặc biệt, ngoài trừ việc trước khi hết tiết 5 kết thúc, Châu Đức Bá nhận được 2 tờ giấy nhắn. Nội dung như sau:

“Tối đi ăn lẩu không?”

“Tui thích ăn lẩu vào buổi tối. Nhưng ngại đi một mình.”

Châu Đức Bá: “…”

Cái quỷ gì vậy? Trùng sinh trở về thì xung quanh mình phát sáng à? Châu Đức Bá không nghĩ nhiều, nhanh chóng trả lời bên dưới:

“Không có tiền!!!”

2 tấm giấy nhanh chóng chuyển về cho 2 cô gái, nhưng 2 cô lại nhìn nhau chăm chăm, rồi cùng nhìn xuống Châu Đức Bá.

Hóa ra, mấy thanh niên làm trung gian đã đưa nhầm và họ đã nhận ra nhau là đã gửi cùng 1 nội dung cho Châu Đức Bá. Thế là hết rồi? Được rồi, giải quyết với nhau cho tốt là được. Tối nay Châu Đức Bá muốn ở nhà lập kế hoạch kinh doanh. Đây vốn là thói quen từ kiếp trước, làm cái gì cũng phải chỉnh chu, có chuẩn bị một số tình huống trước, như vậy thì sẽ đi nhanh hơn, tiết kiệm được thời gian.

Trống đánh tan học, Châu Đức Bá tính đi hiệu sách xem xem có những thứ mình cần hay không. Lúc này đã gần 11h30, Châu Đức Bá cũng không thấy đói như lúc mới trở lại, anh đã quen với nếp ăn uống nông thôn. Buổi sáng anh ăn ít nhất 3 chén cơm đầy, một mẹo nhỏ, chỉ cần chan canh cho nhiều một chút, cứ thế mà húp thôi, no lâu là được.

Buổi sáng thì anh vẫn chạy bộ, nhưng 3 ngày này không có ai đó chạy chung, có lẽ cô ấy có việc bận hoặc là tới ngày. Người lớn nhắc đến việc phụ nữ có kinh thì thấy bình thường, chứ lúc còn đi học, con trai con gái đều cảm thấy xấu hổ. Thậm chí khi lên đại học, Châu Đức Bá mới ngỡ ra một sự thật, có những tên còn không biết tại sao phụ nữ lại tới tháng, tranh cãi om sòm với bạn gái và thế là chia cmn tay. Thiếu kiến thức thật quá đáng sợ!

Đi ra khỏi cổng trường, Châu Đức Bá lại bị chặn đường, nhưng là 2 cô cán bộ lớp xinh đẹp. Có vẻ như họ sống với nhau khá yên ổn, Châu Đức Bá đi nhanh qua làm như không thấy.

“Bá, đứng lại, giả bộ hay quá ha!!!”

“Có chuyện gì vậy lớp trưởng?”

“Tối nay đúng 7h có mặt tại trường đi ăn lẩu chung, không nói nhiều, cứ quyết định vậy đi!”

“…”

Châu Đức Bá định tiết lộ 1 bí mật động trời, nhưng thấy sự hùng hổ của Lê Thảo Nguyên và ánh mắt long lanh của Nguyễn Thị Tú Linh, Châu Đức Bá đành câm miệng. Anh chỉ dám hét lên trong đầu: “Ăn tối như vậy rất là mập!!!”.

Lời tác giả:

Hôm nay chương có vẻ ngắn hơn một chút, cuối tuần mình cũng cố gắng viết nhiều. Hôm nay Chelsea đã không thắng, khá là buồn. Vẫn cố ra chương vào ngày mai, yên tâm.

Nói thêm một chút về vấn đề kinh nguyệt của phụ nữ, nếu bạn có bạn gái, chị em gái có lẽ cũng hiểu phần nào nổi đau đớn về xác thịt không hề nhẹ mà thiên chức của phụ nữ phải gánh chịu. Đương nhiên, đàn ông và phụ nữ đều có chức trách riêng, ai hơn ai thì cũng khó nói, công bằng đối xử là tốt nhất.

Thiết nghĩ, nếu là đàn ông đủ mạnh mẽ, cũng đừng dùng sự mạnh mẽ đó áp đặt lên người phụ nữ của mình. Phụ nữ họ bình thường sẽ dựa dẫm vào đàn ông nếu có thể, nhưng nếu không có, thì họ cũng tự lập được thôi, nhất là phụ nữ thời nay. Mình viết truyện, đưa suy nghĩ của bản thân vào Châu Đức Bá, dù tên là Bá nhưng chỉ bá với đời, những người thân, bạn bè, anh ta sẽ đưa lên mức tôn trọng cao nhất có thể. Mong rằng những độc giả đọc được những dòng này sẽ tiếp tục ủng hộ quan điểm cá nhân của tác giả. Trân trọng cảm ơn!

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.