Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại bị chặn đánh

Tiểu thuyết gốc · 2298 chữ

Hôm nay Châu Đức Bá mặc một cái áo khoác thể thao màu xanh nước biển, quần dài thể dục của trường, giày bata, anh chậm rãi từng bước đi đến điểm hẹn. Trời vừa mới mưa xong, đường hơi ướt, không khí khá lạnh, dù không mưa thì buổi chiều tối vẫn là se se lạnh.

Trên đường liên huyện, xe không nhiều, đường tối đen như mực, phải vào thị trấn mới bắt đầu có đèn đường. Châu Đức Bá đeo trên đầu 1 cái đèn pin, loại đèn này phổ biến ở nông thôn vì tiện lợi để thao tác khi làm việc vào ban đêm.

Cho những ai chưa biết, trong canh tác nông nghiệp, việc làm ban đêm rất nhiều, tỉ như, tưới nước, thụ phấn cho cây ăn trái, canh phòng trộm vặt… Nếu có đèn pin đội đầu thì sẽ rảnh tay làm được rất nhiều thứ tiện lợi.

Châu Đức Bá thường hay đi bộ chiều bên trái, bởi vì quan điểm của anh là, xe người ta thấy mình không bằng mình chủ động thấy người ta, thêm nữa, đèn pin là rọi ở đằng trước, đi bên phải là nguy hiểm hơn lúc trời tối.

Bạn có thể thấy, Châu Đức Bá thường xuyên đi bộ, khi đi bộ có thể suy nghĩ rất nhiều thứ, đôi khi cái gì ngồi nghĩ không ra, đi bộ một lát sẽ ra, theo những nghiên cứu khoa học trên thế giới thì đi bộ sẽ khiến não hoạt động tốt hơn. Đi bộ ở thị trấn Lạc Dương cũng không như ở Sài Gòn, trời nóng nực và có ít cây cối, trên tây nguyên, không khí mát mẻ, trời lạnh, nên hoạt động không ra nhiều mồ hôi, không gây khó chịu trong người.

Châu Đức Bá đến thì 2 cô gái đã đứng sẵn ở cổng trường rồi.

Lê Thảo Nguyên càu nhàu: “Đi đứng gì mà chậm như rùa!”

“Bà cô của tôi, mới 7h kém 10 thôi!”

Các người đi học sớm, đi chơi cũng sớm, đi sớm đi nghiện rồi? Châu Đức Bá thầm thầm than trong lòng.

Châu Đức Bá hỏi:

“Bây giờ đi đâu?”

“Đi theo là được!”

Nói thật, Châu Đức Bá dù là có 18 năm sinh thành và lớn lên ở thị trấn Lạc Dương nhưng anh rất ít khi đi “ăn vặt”, thời gian phần lớn sẽ dành cho máy vi tính, game. Ừ thì nhìn chung là các hoạt động ngồi 1 chỗ, rất ít khi tham gia tụ họp ăn uống với bạn bè. Lúc này thiếu niên tuổi 50 chính thức có thể coi là “cô lậu quả văn”.

Đi vòng qua sân vận động, lòng vòng vài con đường thì đến sau chợ Lạc Dương. Tính ra thì cũng gần 1 km, đường hơi tối lại ướt nhẹp, đèn đường không quá sáng, người đi lại ít, thỉnh thoảng mới có vài cái xe máy, bảo sao 2 cô này cần mình tháp tùng.

Đến nơi, đáng ngạc nhiên là chỗ này cực kỳ đông vui, xe máy dựng tứ tung không hàng lối, bên trong quầy quầy sáng trưng. Mình không biết chỗ này? Đúng là không biết thật, Châu Đức Bá tự vấn.

Vượt qua vài quầy bán chè ở ngoài cùng thì tới các xe bán hủ tiếu, cuối cùng là cửa hàng bán lẩu gà là giang.

Cửa hàng lúc này có rất nhiều người trẻ, cấp 2 cấp 3, còn có một số gia đình trung niên đang túm tụm hít hà ăn lẩu. Món này Châu Đức Bá biết, nhưng không có nhiều thời gian đi thưởng thức, ngày xưa từng đi du lịch, đã từng ăn. Thời tiết lạnh như vậy, ăn lẩu nóng thì thật tuyệt vời. Đương nhiên, phải có bạn cùng đi, chứ ăn 1 mình nó giảm mất ½ độ ngon.

“Vào ngồi đi, thất thần cái gì?”

Nghe Lê Thảo Nguyên gọi, Châu Đức Bá hơi xấu hổ, gãi đầu đi vào ngồi 1 bàn ở gần trong cùng. Bàn ghế của quán hoàn toàn là nhựa, thiết kế thấp thường thấy ở các vùng của Việt Nam. Người thấp ngồi sẽ không thấy gì, người cao cao một chút sẽ hơi vướng víu.

Vì quán đông, phải hơn 15 phút mới lên món, Châu Đức Bá đã đói muốn rã rời tay chân, cái thân thể này dù sao vẫn còn trẻ, vẫn còn phát triển, cần ăn nhiều là bình thường. Hai cô gái từ tốn, chứ hắn từ tốn không nổi.

“Ham ăn!”. Lê Thảo Nguyên không nể mặt chút nào phán.

“Quá đói, chưa ăn gì từ trưa!”

Châu Đức Bá cũng cười nhe răng, không khách khí gì.

Nói thì nói vậy, nhưng Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh không có coi điều đó là xấu, thậm chí đối với các nàng, nhìn người khác ăn ngon miệng thì tâm tình cũng vui vẻ.

Đúng lúc này có tiếng nói vọng từ phía sau lưng Châu Đức Bá.

“A, Tú Linh, em cũng đi ăn lẩu? Sao không rủ anh đi chung.”

Nghe giọng quen quen, Châu Đức Bá biết là ai rồi, buồn cười nhưng cũng không quay lại. Còn Nguyễn Thị Tú Linh thì vẫn ăn tiếp, xem như chẳng có gì xảy ra.

Nói chuyện với người đẹp thất bại, Trương Vĩnh Hảo nhanh chóng “chữa quê” bằng cách chuyển hướng qua Châu Đức Bá.

Trương Vĩnh Hảo lấy một cái ghế ngồi ngay cạnh và ôm vai Châu Đức Bá sau đó hỏi:

“Người anh em, ngồi chung đi, trời như thế này ngồi 1 mình rất lạnh.”

Châu Đức Bá mỉm cười đáp:

“Chúng ta hình như cũng không thân đến vậy ha?!”

“Trước lạ sau quen, dù sao cũng là bạn của Tú Linh, mà bạn của Linh là anh em thân thiết của Vĩnh Hảo này rồi!”

Nguyễn Thị Tú Linh không nói gì, mặc kệ Trương Vĩnh Hảo thích làm gì thì làm, miễn không làm gì quá đáng là được. Còn việc anh ta có ngồi chung bàn hay không thì cũng không quan trọng. Bị đeo bám 2-3 năm rồi, Nguyễn Thị Tú Linh không thích Trương Vĩnh Hảo nhưng nói thật là cũng không căm ghét gì.

Đúng lúc này phía sau đi đến một đám 5 người, trong đó thanh niên cầm đầu hơi nhỏ con, người vẫn còn mặc đồng phục học sinh, tay cần điếu thuốc, thái độ ngông nghênh đi vào quán. Hắn ta hô lên:

“Bà chủ, cho một nồi lẩu lớn, lẹ lẹ một chút!”

Châu Đức Bá không quản nhiều, chỉ là thấy buồn cười nên nhìn nhìn một chút. Ai ngờ tên nhỏ con thấy vậy đứng dậy nhanh đi tới chỉ mặt Châu Đức Bá.

“Dcm, mày nhìn cái gì, muốn ăn đòn hả?”

“???”

Châu Đức Bá nghĩ mãi không thông, thế quái nào cái trường hợp chỉ có trong tiểu thuyết này lại quấn vào hắn. Bên ngoài đời thật mà có thanh niên manh động như vậy?!

Để tránh phiền phức, Châu Đức Bá định xoa dịu đối phương một chút…

“Dcm, thằng Việt “chó con” này, mày muốn gì?!”

Châu Đức Bá: “…”

Chưa kịp nói câu nào thì Trương Vĩnh Hảo đã đứng phắt dậy túm lấy cổ thằng ku. Cũng đến khổ, Trương Vĩnh Hảo quá to cao, có khi đến 1.8 mét, còn tên kia chỉ cỡ 1.6 là cùng, vậy nên dễ dàng nhấc bổng Việt “chó con” lên.

Thấy đại ca bị tấn công, đám còn lại nhao nhao chạy lại trợ uy, mọi người xung quanh thì không quá kinh hãi, nhưng bà chủ quán thì trái tim thắt cả lại, bà cô rất sợ phải mua lại đồ mới đó nha. Làm ơn đừng mà, chủ tiệm thét lên trong lòng.

Đối với người trưởng thành mà nói, những chuyện như thế này quá ư là buồn cười, không đáng để đi nghĩ. Nhưng khi còn nhỏ thì đôi khi chỉ cần cái nhìn cũng làm cơn giận bộc phát rồi. Châu Đức Bá định nói gì đó xoa dịu tình hình, vì dù sao thì đối với anh ta, nên ngồi ăn cho tốt mới là đúng, nhưng có vẻ như nam thanh nữ tú ở đây quá mức thừa thải năng lượng.

“Nè nè, tự nhiên tới gây sự vậy hả?”.

Lê Thảo Nguyên bức tức đứng dậy trừng mắt. Nhưng không may mắn là cái trừng này chỉ khiến khí chất xinh đẹp của cô toát lên mạnh mẽ hơn.

Con hàng “chó con” quẩy 1 hồi cũng thoát ra được khỏi sự kiềm chế của Trương Vĩnh Hảo.

“À ha, hôm nay hân hạnh được gặp 2 người đẹp của trường Nguyễn Trãi. Hay là qua bên này ngồi chung với tụi anh, bọn anh bao.”

Lê Thảo Nguyên gằn giọng: “Không cần!”

Trương Vĩnh Hảo: “Mày ăn nói cẩn thận, không thì chết với tao!”

“Mày chỉ ngon ở trường mày thôi con, qua trường tao thì không là cái mẹ gì.”

Lúc này chủ quán bắt đầu thiếu kiên nhẫn:

“Mấy đứa đánh nhau ra ngoài mà đánh, chỗ của tao làm ăn, tụi mày tin tao báo công an hốt hết cả đám không?”

Việt “chó con” nghe 2 chữ “công an” thì hơi chột dạ một chút. Cái chột dạ này nhanh chóng lọt vào mắt của Châu Đức Bá. Anh vốn là người khá tinh ý khi nhìn mặt của người khác.

“Móa, bực mình, không ăn nữa, đi chỗ khác tụi bây!”

Nói xong Việt dẫn theo 4 đàn em ngông nghênh đi ra khỏi quán.

Lê Thảo Nguyên quay ra ân cần hỏi Châu Đức Bá: “Không sao chứ?”

“…”

Châu Đức Bá dở khóc dở cười. Cái quỷ gì vậy, mình chỉ ngồi yên thôi, tụi nó có đụng vào mình đâu. Người đụng tay đụng chân thì lại chẳng được hỏi han 1 tiếng. Thật tủi thân thay cho Trương Vĩnh Hảo.

Đến 8h tối thì cả đám giải tán, Châu Đức Bá vẫn đi theo 2 cô nàng để làm vệ sĩ. Trương Vĩnh Hảo đòi đi theo nhưng đã bị đuổi. Khi đi gần tới cổng trường, thì từ trong hẻm lao ra 5 bóng người.

“Xin chào các người đẹp, ban đêm đi dạo sao không rủ anh đi chung với!”

Biết ngay mà, Châu Đức Bá thầm nghĩ, kiểu gì tụi này cũng không dễ buông tha như vậy, đám trẻ trâu này phải chiếm chút tiện nghi thì mới chịu nhả xương.

Lê Thảo Nguyên đứng hiên ngang ra trước, dơ tay che chắn cho 2 người ở sau. Hành động này khiến Châu Đức Bá bật cười. Nghĩ nghĩ, anh tiến lên ôm nhẹ vào vai cô kéo một cái khiến cô bất ngờ, ngã ra phía sau. Bất đắc dĩ, Châu Đức Bá đành lấy người ra đỡ, vô tình thành một cái ôm. Phải vài giây sau, Lê Thảo Nguyên mới tỉnh táo lại mặt đỏ lên, Châu Đức Bá tính làm cái trò gì vậy, cô thầm nghĩ?

Châu Đức Bá để 2 cô gái phía sau, rồi tiến lên 1 bước nói:

“Giờ tụi mày muốn sao, muốn đánh lộn, tao nghĩ tụi mày chọn nhầm đối thủ rồi.”

“???”

Không chỉ đám Việt “chó con” mà cả 2 cô gái cán bộ lớp phía sau cũng phát mộng vì câu trả lời quá mức ngứa đòn của Châu Đức Bá.

Thực ra, Châu Đức Bá cũng định năn nỉ 1 chút cho qua, nhưng sau nghĩ lại, anh muốn kiểm tra xem thân thể này sau thời gian tập luyện vừa rồi có hiệu quả hay không. Cách hay nhất chính là thực chiến. Bây giờ ít người, thuận tiện ra tay. Nói xong mặt của Châu Đức Bá cười đầy tà mị.

Thấy vậy, Việt “chó con” hơi thấp thỏm 1 chút nhưng nhìn lại thấy phe hắn có tới 5 người, sợ gì 1 thằng tay không tấc sắt cơ chứ.

Châu Đức Bá nói nhỏ vào tai Lê Thảo Nguyên: “Về nhà Linh đợi tui!”

Chưa kịp làm gì thì Châu Đức Bá đã xông lên phi thẳng vào thằng cao to nhất bọn khiến hắn ngã xuống đất, lăn 1 vòng. Lợi dụng sự sững sờ của mấy thằng còn lại, Châu Đức Bá tiếp tục sút mạnh vào chân trụ của Việt “chó con”, khiến hắn phải dùng môn để đón đất.

Cả đám tính lao vào đánh hội đồng Châu Đức Bá thì anh đã thoát ra khỏi vòng vây, chạy một mạch về phía trước, anh cố ý chạy không quá nhanh để cả đám phải đuổi theo. Quá bực tức vì bị đánh bất ngờ và mông thì đang không có cảm giác, Việt “chó con” hét lên và chửi thề liên tục. Cả đám 5 thằng tăng tốc đuổi theo Châu Đức Bá.

Lúc này, Nguyễn Thị Tú Linh đã hiểu Châu Đức Bá tính làm gì rồi. Bình thường chạy bộ buổi sáng, cô đuổi theo Châu Đức Bá đã muốn bở hơi tai, đám người côn đồ này làm gì có cơ hội đuổi được cậu ta chứ.

Lê Thảo Nguyên lúc này nhanh chân nắm tay Tú Linh lôi đi nói:

“Đi, Bá nói về nhà bà đợi!”

Tú Linh cũng gật đầu nhanh chóng rời hiện trường.

Chương đăng vội cũng không có kiểm tra lại lỗi chính tả và câu cú, anh em ai phát hiện ra thì cứ nhắn tin riêng cho mình nha. Dùng chức năng nhắn riêng tư của YY á ! Cảm ơn!

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.