Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng lớp trưởng đến thành phố

Tiểu thuyết gốc · 2079 chữ

Xe ô tô của ông Bình dừng lại trước một biệt thự xa hoa, tường nhà làm rất cao, cổng cũng làm bằng sắt mạ màu đồng, nhìn từ bên ngoài vào thì không thấy được sân bên trong.

Ông bình nhấc điện thoại di động Nokia nắp trượt và gọi một số trong danh bạ. Khoảng 1 phút sau thì có tiếng mở cổng, một người phụ nữ khá trẻ trung ăn mặc có phần hở hang từ tốn mở lần lượt 2 cánh cổng sắt để xe ô tô đi vào.

Trong nhà, một người đàn ông trung niên mập mạp cười ha hả ra đón ông Bình. Hai người bắt tay xong thì trung niên mập mạp cũng quay ra cười nói xã giao với Lê Thảo Nguyên cùng Châu Đức Bá.

2 người đi lên lầu nói chuyện, trong khi đó Châu Đức Bá và Lê Thảo Nguyên sẽ được “cô giúp việc” dẫn đi vòng vòng xung quanh nhà chơi. Phía sau nhà có một vườn cây cảnh được sưu tầm công phu, còn có một hòn non bộ hoành tráng, suối giả chảy róc rách cùng tiếng chim hót khá thú vị.

Đương nhiên, ở tuổi như Lê Thảo Nguyên thì những cảnh như thế này thật quá nhàm chán, về cơ bản chẳng có gì để xem. Tuy vậy, thì cũng đành ngồi ngoài này cho mát chờ ba xong việc chứ biết đi đâu bây giờ, hy vọng là không quá lâu đi, Lê Thảo Nguyên thầm nghĩ.

Châu Đức Bá thì lúc này không có tâm trạng để đi thăm thú, anh đang nheo mắt nhớ lại những điều xảy ra ở kiếp trước. Hình như là qua năm 12, Lê Thảo Nguyên đã chuyển nhà đi đâu đó, không còn học ở thị trấn Lạc Dương nữa. Ngày xưa, Châu Đức Bá không có quan tâm những cái này, nhưng là lớp trưởng thì cũng gây sự chú ý nhất định.

Nguyên nhân của việc chuyển đi hình như là do gia đình làm ăn thua lỗ dẫn đến phải bán đất đai trả nợ mà còn không đủ. Hiện đang là tháng 11/2002, nghĩa là trễ nhất đến mùa hè năm 2003, sự việc sẽ xảy ra. Châu Đức Bá quay ra hỏi lớp trưởng của mình:

“Này, ba của Nguyên dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Sao ông hỏi vậy?”. Lê Thảo Nguyên cũng hơi nghi hoặc khi thấy Châu Đức Bá bỗng nhân đề cập về ba của mình.

“Cũng không có gì, lúc nãy thấy chú có vẻ hơi mệt mỏi!”

“Ba bình thường cũng hay vậy á, dạo này cũng không có gì căng thẳng, ba còn nói muốn mở rộng kinh doanh ra nữa kìa, chắc lo lắng việc này?!”

Châu Đức Bá lại tiếp tục im lặng suy tư. Nếu vậy thì nhiều khả năng chuyến đi này là bắt đầu của sự việc năm sau. Châu Đức Bá biết việc kinh doanh là có thắng có thua, nhiều khi phá sản vì một nước đi cũng là hết sức bình thường. Tuy nhiên, nếu mình đã biết thì giúp được gì sẽ giúp, dù sao thì Châu Đức Bá cũng không muốn vị lớp trưởng đáng yêu này phải gặp phải sóng gió quá sớm.

Cuộc gặp có vẻ cũng diễn ra khá nhanh, chỉ tầm 45 phút thì cũng xong, ông Bình mặt hơi đăm chiêu, còn ông chú mập mạp thì mặt lúc nào cũng cười rất tươi. Châu Đức Bá thì vừa nhìn đã biết được sự giả tạo của nụ cười này, làm ăn lâu năm trong thương trường, anh không lạ gì những bề ngoài hoàng nhoáng. Dù không quá phản cảm nhưng Châu Đức Bá cũng không hoàn toàn thoải mái. Thà mình không biết thì thôi, biết rồi sẽ vướng bận, đó là chuyện bình thường của con người dù có trùng sinh 2 đời đi chăng nữa.

Rời đi căn biệt thự lớn, ông Lê Bình căn bản cũng không có tâm trạng dẫn con gái đi mua sắm quần áo mới. Ông quay ra nói với Châu Đức Bá:

“Bá, con có rành đường thành phố không, dẫn Nguyên nó đi vòng vòng mua ít đồ nha. Chú phải đi có công chuyện, sợ không dẫn mấy đứa đi được.”

Lê Thảo Nguyên xì một tiếng, nhưng miệng thì cười tươi như hoa rồi: “Có mà con dẫn Bá đi thì có, ổng biết gì mà đòi dẫn con!”

“Được rồi, 2 đứa xuống chỗ bưu điện nha, chiều, trước khi về ba gọi điện.”

“Dạ, ok ba.”

Vừa xuống xe, Châu Đức Bá còn đang loay hoay thì cô nàng lớp trưởng đã hô:

“Đi bên này nè, nhìn đông nhìn tây cái gì vậy?”

Châu Đức Bá bật cười, đúng là lâu quá không có trở lại thành phố Đạ Sa, nhất thời lúng túng không biết cụ thể nó thế nào. Đại loại thì anh vẫn biết, chứ nếu nói mà chỗ nào bán quần áo đẹp, chịu rồi. Thôi ít nhất dù có bị thả vào đây, không lạc là được rồi, Châu Đức Bá tự an ủi.

Đi bộ vài con phố nhỏ thì đến trung tâm thương mại Đạ Sa, 10 giờ sáng, người người đông đúc, nhất là chỗ bán gà rán. Đây là thời kỳ đầu của những đồ ăn nhanh du nhập vào Việt Nam, mọi người đều quen ăn cơm, ăn phở, ít ăn đồ rán, nên fast food phải nói là vô cùng được yêu thích. Không khó để thấy cảnh bà mẹ bị đứa con khóc lóc nài nỉ mua một cái đùi gà trong trung tâm thương mại.

Châu Đức Bá thực ra là không hề thích những món thức ăn nhanh, nó thật sự không tốt cho sức khỏe, anh sẽ cố gắng giảm đến mức tối thiểu việc ăn chúng. Phản ứng tự nhiên, Châu Đức Bá sẽ hơi đi nhanh 1 chút qua nơi đông người. Nhưng có vẻ nhưng anh không được toại nguyện:

“Đi gì mà nhanh vậy, lại xếp hàng mua cho tui 1 phần cánh gà, khoai tây 2 phần nhé!”

“…”

Châu Đức Bá thầm nghĩ: “Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà!”

Đang xếp hàng thì một người phụ nữ mặc đồ bộ khá hoa hòe, nhìn thì có vẻ bất thiện, đi nhanh lại thấy một khoảng trống trước một cậu bé thì chen vào đứng như không có chuyện gì xảy ra. Ấy vậy mà không thấy có ai lên tiếng, thậm chí nhân viên bán hàng cũng nhắm mắt làm ngơ, có vẻ như họ cũng sợ vướng vào rắc rối.

Châu Đức Bá lên tiếng:

“Này chị kia, làm ơn lịch sự một chút đi, thế kỷ 21 rồi mà còn chen hàng như vậy?”

Lúc này cả dãy hàng tầm 7-8 người đều kinh ngạc, người thì hơi xấu hổ, một số người thì thấp thỏm vì sợ người phụ nữ mặc đồ bộ gắt lên. Nhưng sau đó thì mọi người đều không ngờ.

“À à, chị xin lỗi nha, tại nhà chị đang đợi ngoài kia, chị tranh thủ một chút.”

Châu Đức Bá bèn đáp:

“Nếu vậy em sẽ nhường chỗ này cho chị, em không vội…”

Sau đó Châu Đức Bá quay ra nhìn lướt qua tất cả mọi người và nói tiếp:

“… nhưng em hy vọng mọi người đều rút được kinh nghiệm của mình.”

Sau đó Châu Đức Bá mỉm cười từ tốn đi về phía cuối hàng nhường lại vị trí cho người phụ nữ nọ.

Chẳng biết từ lúc nào Lê Thảo Nguyên đã đứng phía sau chứng kiến sự việc, cô đứng phía sau lưng Châu Đức Bá nhéo cho hắn 1 cái.

“Này thì nhường nè!”

Nói thì nói vậy chứ miệng cô đã cười đầy ngọt ngào, cô còn không ngờ cái tên “thích ra vẻ” này lại đầy chính khí như vậy.

Châu Đức Bá quay ra hỏi cười hỏi:

“Sao không đi xem quần áo nữa hả?”

“Đợi ông cùng đi!”

Phụ nữ trời sinh chính là thích mặc váy, bất cứ ai cũng vậy, trong tủ đồ cũng có ít nhất vài cái. Châu Đức Bá lặng lẽ theo chân Lê Thảo Nguyên đi qua nhiều quầy hàng khác nhau, mỗi một quầy lại có những kiểu dáng, màu sắc đặc trưng, đương nhiên đầu những năm 2000 thì thời trang tại Đạ Sa cũng không có gì quá đặc sắc. Dẫu vậy, những mẫu mới ra được du nhập từ Sài Gòn đều rất đắt khách, cũng là ưu tiên lựa chọn của Lê Thảo Nguyên.

Cô thích dạng váy có màu sáng và không quá dài, trông sẽ gọn gàng và linh hoạt hơn. Ngược lại họa tiết trên váy không được quá đơn điệu, một chiếc váy đơn sắc không phải là khẩu vị của cô gái này.

Lựa chọn một lúc lâu, cuối cùng thì Lê Thảo Nguyên cũng mua được 1 chiếc váy màu đỏ tươi tắn. Cô vui vẻ quay sang hỏi Châu Đức Bá:

“Giờ ông tính đi đâu?”

“Đến đường Phạm Ngũ Lão.”

“Okay, để tui gọi taxi.”

Thời này thì đi taxi khá là mắc và chỉ có những người khá giả mới có thể đi mà không quá quan tâm chuyện tiền bạc, đương nhiên, cũng không phải là vấn đề gì lớn với Lê Thảo Nguyên.

Lúc này Châu Đức Bá cùng Lê Thảo Nguyên đứng trước quán sửa vi tính cuối đường Phạm Ngũ Lão. Nhưng quán thì đã đóng cửa, Châu Đức Bá quay ra định nhờ cô lớp trưởng gọi điện thoại thì đã thấy cô ấy đang nói chuyện. Sau khi cúp máy Lê Thảo Nguyên nói:

“Đợi một lát ổng ra giờ á, hình như đi về nhà ăn cơm!”

Châu Đức Bá mỉm cười gật đầu.

Sau một lát, anh kỹ thuật viên cuối cùng cũng có mặt để đưa cho Châu Đức Bá xem những thứ mình đã thu thập được ở Sài Gòn.

“Nói thật là yêu cầu của em trai này quá mức lạ lùng, chỗ anh nhập đĩa cũng không có, may là ông chủ đó có đứa con trai, cũng mê lập trình lắm! Thế là nó chép cho 1 mớ. Hy vọng là em dùng được.”

Châu Đức Bá xem qua hơn chục cái đĩa mà anh kỹ thuật viên mang về. Trong đó có 3 đĩa về PHP, có cả giáo trình bằng tiếng Anh, giáo trình sưu tầm tiếng Việt trên các diễn đàn HVA. Đáng tiếc, không có đĩa Eclipse, bù lại Châu Đức Bá thấy một loạt phần mềm hứa hẹn không kém đó là Dreamweaver của Macromedia và FrontPage của Microsoft. Với những công cụ này có lẽ đã đủ để bắt đầu dự án sắp tới.

Châu Đức Bá quyết định đáp lại sự nhiệt tình của anh kỹ thuật viên bằng cách mua một lần 10 đĩa CD. Nhưng khổ một cái là móc một hồi chỉ có khoảng 50.000 VND, đang định quay ra năn nỉ cô nàng lớp trưởng cho mượn thì cô đã móc sẵn ra tờ 100.000, cười đầy bí hiểm. Khóe miệng của Châu Đức Bá giật giật một cái nhưng biết làm sao được, nghèo thì phải chấp nhận mặc cho người ta chà đạp thôi. Sau này khá hơn thì đền đáp sau cũng không muộn.

Sau khi xong việc, Lê Thảo Nguyên gọi điện cho ông Bình đón, tuy vậy có vẻ như 2 người phải đợi thêm ít nhất 1 tiếng nữa. Châu Đức Bá quyết định ghé một quán nem nướng cách đó không xa. Dù sao đã mượn tiền thì cũng đãi bạn ăn đàng hoàng 1 chút.

Nhìn cô bạn ăn uống ngon lành Châu Đức Bá hỏi:

“Thế nào, ở đây ổn không?”

“Cũng được, nhưng tui thích ăn món này ở Lạc Dương hơn!”

“Được thôi, tuần sau đi ăn nhé!”

Châu Đức Bá ăn không nhiều, anh chỉ ngồi và nhìn vị lớp trưởng xinh đẹp ăn nhóp nhép, vậy cũng vui rồi. Trùng sinh 2 đời, Châu Đức Bá không mong muốn có cuộc sống thanh xuân quá vội vã, anh muốn mọi thứ trôi qua thật tự nhiên và thưởng thức vòng quay của cuộc sống một cách từ tốn nhất có thể.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.