Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến nhà chơi

Tiểu thuyết gốc · 2304 chữ

Buổi tối trở về nhà, Châu Đức Bá ngay lập tức vùi đầu vào máy tính. Anh muốn thật nhanh chóng thiết lập nên website đầu tiên để giới thiệu về dịch vụ của mình. Giống như kiếp trước đã từng, lần này anh cũng đặt tên cho nhóm của mình là NetBit. Việc cài đặt phần mềm không quá khó, máy của Châu Đức Bá cũng thuộc dạng khá, chạy các phần mềm viết mã rất mượt mà. Mặc dù các công cụ này vẫn rất thô sơ so với những năm 2030, sẽ không có chuyện mã nguồn được đề xuất bằng AI hoặc các đề xuất thông minh để tiết kiệm thời gian, mọi thứ đều phải tự gõ và phụ thuộc vào trình độ của lập trình viên rất nhiều.

Miệt mài đến khuya, chẳng mấy chốc mà đến 2h sáng, mẹ Châu Đức Bá khó ngủ tỉnh giấc thấy đèn học của con trai vẫn sáng thì lên tiếng nhắc nhở:

“Bá, học thì nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có thức khuya nhiều nha con!”

Châu Đức Bá quay qua nhìn mẹ mỉm cười nói:

“Đừng lo mà mẹ, con có việc bận nên cố gắng thêm chút xíu thôi!”

“Ừ, chăm sóc bản thân cho tốt, cha mày!”

Mẹ Châu Đức Bá chính là cực kỳ dễ tính lại thương con, dù sao 2 vợ chồng già cũng chỉ có mỗi nó, không lo cho nó thì lo cho ai. Nó học tới đâu thì học, 2 vợ chồng cũng không có thúc ép, phải bắt nó học thế này thế nọ, cũng không cần đua tranh với người ta chi cho khổ. Với ông Ba Lợi và bà Sang, Châu Đức Bá chỉ cần lên lớp, học để sau này có cái bằng đi xin việc đỡ phải làm nông, sáng nắng chiều mưa cực lắm.

Cơ mà không biết sau này 2 ông bà sẽ nghĩ sao, thằng Bá chính là muốn học đại học xong về làm nông đấy!

Dù đầu óc vẫn rất tỉnh táo, Châu Đức Bá biết là vẫn cần ngủ một chút để ngày mai đủ năng lượng mà hoạt động. Là người có thần hồn chồng chất 2 đời, sinh lực của Châu Đức Bá mạnh mẽ hơn bình thường, phục hồi thể lực cũng nhanh hơn, nhưng cũng phải biết tập luyện, sinh hoạt và giữ sức khỏe cho tốt. Chứ ỷ lại thì không phải là cách nghĩ của anh, đèn có nhiều dầu thì đốt hoài cũng hết, phải tiếp dầu liên tục mới được.

Người trẻ hơn những người lớn tuổi đó là chỉ cần nằm xuống là say giấc. Châu Đức Bá nhanh chóng chìm vào giấy ngủ, ngày mai chắc không chạy bộ được rồi, hy vọng Tú Linh sẽ không giận…

Châu Đức Bá toàn lực sử dụng thời gian của mình trong suốt 1 tuần để tạo ra một trang web giới thiệu cho nhóm NetBit. Một trong những khó khăn có phần buồn cười là trình duyệt phổ biến nhất lúc bấy giờ là Internet Explorer, mà phần mềm này có mức chuẩn hóa mã code HTML cho trang web rất kém. Những trang web viết bằng mã chuẩn thì lại không hiển thị tốt trên Internet Explorer, ngược lại, mã được tạo bởi phần mềm FrontPage của chính Microsoft lại hiển thị rất đúng ý đồ, đương nhiên mã sinh ra thì rất tệ. Nói nôm na là ông lớn Microsoft thiên vị cho đứa con rơi của mình là FrontPage dẫn đến tốn vô số thời gian của các nhà phát triển web lúc bấy giờ. Sau khi Châu Đức Bá viết chuẩn mã cho trình duyệt FireFox, anh phải thêm 1 bước nữa là tối ưu cho Internet Explorer.

Với trình độ và kinh nghiệm của mình, phải mất gần 2 tuần Châu Đức Bá mới có thể ra được website mà anh cảm thấy hài lòng. Website này có màu chủ đạo là màu trắng và xanh dương, logo NetBit nổi bật và vô cùng hiện đại. Những năm đầu 2000, phần lớn các website đều khá là “diêm dúa”, phong cách thiết kế là màu mè và đôi khi rắc rối quá mức cần thiết. Qua năm tháng thì cùng với các cách tân về công nghệ, thiết kế web cũng được nâng tầm, ngày càng tối giãn, ngày càng thực dụng.

Trong 2 tuần làm web thì Châu Đức Bá cũng đã ghé ngân hàng để đăng ký một thẻ Visa Debit, thủ tục cũng đơn giản, chỉ cần CMND là được. Chỉ là tại thị trấn Lạc Dương không có máy dập thẻ nên phải đợi 10 ngày mới có thẻ. Ừ, đợi thì đợi thôi, Châu Đức Bá cũng không vội, kiếm tiền cũng tốt, nhưng cái gì cũng phải làm từng bước. Đường đi thì có sẵn rồi, chỉ việc chạy thôi mà cũng vội vã đến mức té ngã thì đúng là hết chỗ nói.

Dreamhost là một nhà cung cấp dịch vụ đặt máy chủ web khá ổn và lâu đời. Ở kiếp trước cũng như kiếp này, công ty này làm ăn chuẩn chỉnh là một địa chỉ đáng tin cậy của dân IT làm web Việt Nam. Còn với tên miền (domain), Châu Đức Bá chọn GoDaddy, cũng là một công ty nổi tiếng từ xưa. Tổng chi phí 1 năm của 2 dịch vụ là hơn 2 triệu đồng, tại thời điểm này không phải là nhỏ, một học sinh bình thường như Châu Đức Bá khó mà nhất thời sở hữu.

Châu Đức Bá cười cười nghĩ, ba anh mới bỏ ra 7 triệu rồi, giờ mà đi mượn nữa thì cũng hơi khó cho ông ấy. Thu hoạch cà phê xong thì sẽ tới giai đoạn trả tiền công, chuẩn bị máy móc tưới nước, bón phân, cũng tốn kha khá đấy. Thôi nghĩ theo hướng khác đi.

Hay là, ừ, đi tìm nhà đầu tư đi. Châu Đức Bá mỉm cười lấy 2 tờ giấy trắng viết viết gì đó, cuối cùng ký tên ở bên góc dưới bên phải.

Sáng thứ Tư, Châu Đức Bá vẫn đi học như mọi ngày. Chỉ khác là lần này, anh mang 2 tờ giấy để ở ngăn bàn của Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh. Đến giờ ra chơi 15 phút, Tú Linh đi tới nói:

“Ông cần bao nhiêu, tiền tiết kiệm của tui chỉ có cỡ hơn 20 triệu thôi, sáng mai tui đưa hết cho ông nhé!”

Châu Đức Bá: “…”

Được rồi, đúng là khoảng cách giàu nghèo thật là lớn mà. Trong ngăn bí mật của Châu Đức Bá có bao nhiêu? Ừ thì… sau khi tích góp mấy tháng cũng chỉ tầm 100 ngàn đi. Còn người ta tiền tiết kiệm cũng là tính chục triệu.

Châu Đức Bá mỉm cười nói với Nguyễn Thị Tú Linh:

“Mình cần bao nhiêu và định làm gì có viết trong giấy đó, Linh đọc, ký rồi xem xét, không vội!”

“Tui chưa đọc kỹ nữa, mà sáng mai chạy bộ xong ghé nhà tui nha.”

“…”

Người ta còn chưa có đọc kỹ đó nha!!! Châu Đức Bá bó tay rồi.

Nguyễn Thị Tú Linh thì phải ứng khá nhanh, còn Lê Thảo Nguyên thì không vội trả lời. Cô có đọc tờ giấy của Châu Đức Bá nhưng cũng chưa làm ra hành động gì trong buổi học hôm đó.

---

Buổi chiều, đường huyện vắng vẻ, trời nắng chang chang, một cô gái cao gầy, làn da trắng toát đang đi trên một chiếc xe đạp nữ màu hồng. Lúc này có vẻ như cô đang đổ nhiều mồ hôi. Cô dừng lại một chút trước nhà của Châu Đức Bá không xa, cô gái nhìn quanh xem có ai để hỏi thăm không. Nhưng đáng tiếc là trời nắng thế này, ở nhà ngủ trưa không sướng, ai lại ra đường giờ này. Thế là cô gái đành đánh liều vào đại 1 nhà nào đó. Thị trấn là không có số nhà, hơi khó để chỉ điểm 1 nhà cụ thể nếu không có cái mốc nào đó dễ nhận biết.

“Bác ơi, bác có biết nhà của Đức Bá ở đâu không ạ?”

“Tìm Bá có gì không con?”

Bà Sang đúng là cũng hơi ngạc nhiên một chút vì từ lúc lên cấp 3 tới giờ chưa có bạn bè nào tới chơi, ngoài thằng Minh tưng tửng ra. Mà lần này còn là một bạn nữ, dáng người lại là rất được. Thằng Bá khá lắm, tối về phải kể cho ông Lợi mới được.

“Dạ, cháu là bạn cùng lớp với Bá, con đến hỏi bài ạ!”

“Đến hỏi bài?”

Bà Sang lại tiếp tục “não bổ”, chà hỏi bài cơ đấy, thằng con trai của mụ từ lúc nào học giỏi đến mức có người đến tận nhà hỏi bài rồi? Tao sinh ra nó còn không hiểu nó??? Gần đây đúng là có chút chuyên cần, nhưng tố chất là không thể nào thay đổi trong 1 sớm 1 chiều được.

Lê Thảo Nguyên cũng nhanh chóng nhận ra đây là mẹ của Châu Đức Bá nên cô cũng tỏ ra khách khí hơn. Bà Sang cũng thấy tội con bé nên mau mau mời cô vào nhà bật quạt rót nước.

“Bá nó đi phụ ba nó ngoài rẫy, xíu về liền á, còn ngồi chơi chút nha, có gì gấp không?”

“Dạ, không đâu bác, con ngồi chơi đợi bạn cũng được!”

“Ừ, hay con vào bàn học nó ngồi chơi vi tính đi.”

“Dạ, thôi con ngồi ngoài này được rồi.”

Nói thì nói vậy chứ, Lê Thảo Nguyên cũng hơi tò mò về anh bạn cùng lớp của mình. Cô đã đưa bản kế hoạch của Châu Đức Bá cho ba của mình xem, ông cũng tỏ ra ngạc nhiên. Một cậu nhóc mới 15-16 tuổi đã có thể nghĩ đến việc lập công ty, chia chác cổ phần, dù chưa biết có làm nên cái gì hay không. Nhưng người trẻ như vậy là cực kỳ hiếm gặp, mà lại sinh ra từ cái “xó xỉnh” miền núi này nữa chứ. Còn đương nhiên, việc đầu tư hay không là do con gái của ông quyết định, ông không can thiệp. Chuyện của con cái thì con cái phải tự lo, chỉ khi nào cần ba mẹ thì lúc đó ba mẹ mới can thiệp. Đó là cách dạy con của ông, chính cũng vì vậy mà Lê Thảo Nguyên có tính cách độc lập, có khả năng tự quyết và tự định hướng cuộc sống của mình.

Lê Thảo Nguyên ngồi vào cái ghế gỗ ở góc học tập của Châu Đức Bá. Ừ thì, nói làm sao nhỉ, đúng là quá mức đơn giản, tập sách được để ngăn nắp, phân loại để dễ tìm kiếm, bút thì chỉ có 3 cái, vệ sinh sạch sẽ, ánh sáng vừa đủ, dễ chịu. Các hình band nhạc yêu thích ngày trước đã bị Châu Đức Bá đời này gỡ hết xuống rồi. Trên tường chỉ có dán một cái bản đồ thế giới cỡ nhỏ. Đây là bàn học của 1 học sinh nam???

Không hề! Vì là lớp trưởng, Lê Thảo Nguyên đã đi đến rất nhiều nhà bạn học. Phần lớn nếu không phải là vệ sinh kém thì cũng trang trí rất ẩu tả, hoặc khá hơn là lòe loẹt, hỗn tạp. Còn Châu Đức Bá đây? Bàn học của anh ta như một người trưởng thành vậy, không nói quá tí nào!

Lê Thảo Nguyên cũng bật máy tính của Châu Đức Bá lên và xem hắn làm cái trò gì, có những thú vui quái gở, tỉ như là lưu trữ vài bộ phim người lớn nè, tỉ như là hình của mỹ nhân nè. Tự suy diễn xong thì Lê Thảo Nguyên cũng tự đỏ mặt lên. Đang mắc cỡ thì mẹ của Châu Đức Bá đi lên nói:

“Con uống nước quất cho mát, thằng Bá thích nhất nước này đó!”

“Dạ con cảm ơn bác!”

Lê Thảo Nguyên cũng không phải thích loại nước này, cô thích ngọt và thích dâu cơ. Cái nước này hơi chua thì phải. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ uống thì vẫn uống.

Sau khi tìm 1 hồi trong máy tính của Châu Đức Bá, Lê Thảo Nguyên không thấy nổi 1 file MP3 nào chứ đừng nói là phim. Một thanh niên nghiêm túc tới cực điểm? Hoặc là nói hắn che giấu quá tốt? Quá nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu cô lúc này.

“Được rồi, cái đồ nhàm chán này, để tui giúp ông thay đổi 1 chút.”

Lê Thảo Nguyên ngồi chỉnh lại giao diện Windows XP thành màu hồng chủ đạo, hình nền thì cô chọn một con chó con thật dễ thương. Đang miệt mài đắc ý với tác phẩm của mình thì Châu Đức Bá đã đứng sau lưng tự lúc nào:

“Phá cái gì đó!”

Châu Đức Bá đã đứng được một lúc, nhìn xem Lê Thảo Nguyên chăm chú mà buồn cười. Anh vừa nhớ lại con gái mình ở kiếp trước vừa nghĩ phụ nữ thật là hết nói nổi mà!

Lê Thảo Nguyên nghe tiếng Châu Đức Bá thì giật thót cả mình. Cô bực mình quá quay lại đấm đấm mấy cái vào ngực Châu Đức Bá.

“Được rồi, được rồi!”

Châu Đức Bá cũng buồn cười nắm cổ tay của Lê Thảo Nguyên, còn cô thì mặt đã muốn xấu hổ đến chết rồi. Muốn kiếm 1 cái lỗ để chui vào, đáng tiếc là không có.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.