Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp cướp trong chợ

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Ngô Văn Chương muốn rủ Lê Thảo Nguyên tối nay đến nhà ăn cơm, mẹ của Ngô Văn Chương là bạn thân của mẹ ruột Lê Thảo Nguyên. Nói như vậy là bởi vì mẹ hiện tại của cô chỉ là mẹ kế, mẹ ruột của cô đã mất từ khi còn nhỏ. Dù mẹ kế rất tốt với cô bé, nhưng dù sao vẫn có 1 khoảng cách nhất định. Một phần lý do cho việc cô trông có vẻ trưởng thành hơn so với bạn đồng trang lứa là như vậy.

Thấy cô nàng bỏ chạy nhanh ra khỏi lớp, Ngô Văn Chương cũng vội vàng đi theo. Ai ngờ đâu, đến khi đuổi kịp thì thấy cảnh Lê Thảo Nguyên đang nói chuyện gì đó với một nam sinh khác. Ồ, hóa ra là đã có bạn trai à, Ngô Văn Chương thầm nghĩ. Anh ta cũng hơi ngạc nhiên, và nhiều hơn hết là tò mò về anh bạn trai kia của Lê Thảo Nguyên.

Người như thế nào mới có thể khiến Lê Thảo Nguyên yêu thích được nhỉ? Dù đã chuyển đi lên Sài Gòn từ 5 năm trước, nhưng Ngô Văn Chương biết, tính cách của Lê Thảo Nguyên là rất kiên cường, ương bướng và hơi kiêu ngạo. Một người con gái như thế thì rất đáng để theo đuổi, nhưng tỉ lệ thành công cũng thấp vô cùng.

Ngô Văn Chương vừa định quay đi thì phía sau, ông Lê Bình cũng nhìn nhìn hướng Châu Đức Bá rồi lại nhìn Ngô Văn Chương:

“Thế nào? Định bỏ cuộc hả?”

Ngô Văn Chương giật bắn mình, thì ra bác Bình đã đứng ở phía sau lưng tự lúc nào.

“Cháu cháu, có nghĩ gì đâu bác…”

“Haha, tuổi trẻ có chút tranh đấu là rất tốt, chưa kể Thảo Nguyên nhà bác lại là mỹ nhân đó nha.”

“Bác, cứ chọc, Nguyên có bạn trai rồi, bác cũng thấy đó!”

“Cái đó bác không biết, nhưng mà theo bác thấy, thằng bé đó nó chưa chắc đã thích con gái bác đâu!”

“…”

Lúc này trong đầu Ngô Văn Chương ngày càng khó hiểu, mức độ tò mò về Châu Đức Bá lại tăng lên gấp đôi.

Ông Bình cười cười, vỗ vai Ngô Văn Chương nói:

“Thôi đi về, để bác chở về luôn, để Nguyên đi với cậu ta đi.”

Ngô Văn Chương trong lòng hơi khó chịu một chút, nhưng cũng đành theo ông Bình trở về nhà.

Châu Đức Bá lúc này cười cười nói:

“Đi bộ với tui không quen là mệt lắm đó, trời trưa rất nắng!”

Châu Đức Bá có nhìn thấy ông Bình và cậu bạn mới chuyển trường, nhưng cũng mặc kệ. Thực ra sự nhạy cảm của Châu Đức Bá từ khi trùng sinh tăng lên mạnh mẽ, chỉ cần có ai nhìn chằm chằm lâu là anh nhận ra ngay.

Châu Đức Bá thì đã quen đi bộ, ở thị trấn Lạc Dương cây cối nhiều, đương nhiên bóng râm cũng nhiều, cũng không có gì là mệt, chưa kể khí hậu chỉ loanh quanh 25-26 độ vào buổi trưa, còn hơn cả bật máy lạnh.

Lê Thảo Nguyên thì không quen lắm, cô đi chậm, Châu Đức Bá cũng đi chậm, 2 người lững thững đi mà không nói gì nhiều. Đường về nhà của Lê Thảo Nguyên chỉ chung nhau vài trăm mét, đến ngã ba là phải chia 2 ngã rồi, Châu Đức Bá đi đường liên huyện, Lê Thảo Nguyên tiếp tục thẳng về quốc lộ.

Trưa nay thì Châu Đức Bá hộ tống cô bé về đến nhà, cứ thế mà đi. Hầu hết học sinh của trường Nguyễn Trãi đều chỉ ở loanh quanh trung tâm thị trấn, nhà Lê Thảo Nguyên chỉ cách trường hơn 1 km mà thôi. Đi bộ là hoàn toàn có thể được, nhưng ông Lê Bình rất cưng chiều con gái, dù bận cũng sẽ đi ô tô tự mình đưa đón. Tính ra thì ông Bình cũng là típ người tâm lý, một người cha tương đối mẫu mực, ông biết con gái có nổi đau mất mẹ, thiếu thốn tình cảm nên cố gắng nhiều hơn để đền bù. Vậy cho nên Lê Thảo Nguyên cũng có quan hệ rất tốt với cha mình.

Chờ Lê Thảo Nguyên đi vào nhà khóa cổng, Châu Đức Bá mới rời đi, trước khi đi, Châu Đức Bá như biết cô bạn mình nghĩ gì, vội nói to:

“Ở nhà đi, đừng có mà lấy xe đạp ra đường!”

Lê Thảo Nguyên xấu hổ chạy nhanh vào nhà, còn Châu Đức Bá thì lắc đầu buồn cười, thật cứ nghĩ như trong truyện ngôn tình rồi hay sao vậy?!

Về đến nhà, Châu Đức Bá vội soạn một email dài bằng tiếng Anh, trong đó anh nói rõ là muốn làm cái gì, đã đăng ký thẻ ở đâu, ngân hàng nào, ngoài ra cũng giải thích rõ về cách thanh toán anh sử dụng. Với việc làm này, Châu Đức Bá mong rằng bên nhà cung cấp họ sẽ cảm thấy mình thật lòng.

Dù sao thời điểm này việc chụp ảnh 2 mặt của CMND và thẻ VISA và gửi kèm email là quá không thực tế. Để làm được, bạn phải có điện thoại xịn, thời đó hầu hết điện thoại phổ thông là không có camera. Sau đó còn phải ghi file ảnh ra thẻ nhớ, rồi cần đầu đọc thẻ nhớ để chuyển vào máy tính. Và cuối cùng, đường truyền mạng cũng là vấn đề lớn nữa. Bạn nên nhớ, đến 2004 Google mới cho ra mắt Gmail có dung lượng chứa 1 GB, trước đó phần lớn các hộp thứ chỉ chứa được 5-25 MB. Một tác vụ phổ biến mà thời nay ít ai làm đó là phải đi xóa các email cũ để khỏi đầy hộp thư.

Nói như vậy để có thể thấy được, vấn đề ở đây là cần sự tin tưởng. Làm ăn trên internet, tạo ra niềm tin lẫn nhau và giữ vững niềm tin đó qua năm tháng là rất khó. Bạn có tiền cũng tốt, thích mua thì cứ mua thôi, nhưng người ta có bán cho bạn hay không mới là vấn đề.

Suốt buổi chiều, Châu Đức Bá ngồi soạn một văn bản được gọi là Điều khoản cho thuê dịch của NetBit. Mọi thứ đều viết bằng tiếng Anh chuẩn chỉnh, trong đó quy định về các rủi ro có thể sảy ra và hướng xử lý, thời hạn bảo hành sản phẩm, các điều khoản về mở rộng dự án, các thức thanh toán và giải thích cặn kẽ về cách quản lý dự án của nhóm.

Với kinh nghiệm lâu năm trong việc làm outsourcing phát triển phần mềm với đối tác nước ngoài. Châu Đức Bá có thể nhanh chóng đúc kết và hoàn thành văn bản rất quan trọng này trong vòng 6 tiếng. Đừng nghĩ là nó đơn giản, bởi vì không dễ để có thể bao bọc hết tất các trường hợp có thể có phát sinh trong quá trình hợp tác làm việc. Chỉ có đi từng bước, vấp ngã, thích nghi hoàn cảnh và tổng kết lại sau một thời gian dài, có thể lên đến hàng chục năm. May mắn thay, Châu Đức Bá là người sống 2 đời, anh đã hoàn thành hơn 10 trang A4 trong một buổi chiều, anh cũng nhanh chóng sao lưu thêm một bản vào đĩa mềm.

Trời nhá nhem tối, Châu Đức Bá chở bà Sang đi chợ mua một ít đồ dùng mùa đông, đồ trong nhà đã quá cũ, mẹ của Châu Đức Bá muốn mua áo khoác mới cho ba hắn.

Bà Sang có bằng lái xe máy A1 nhưng gần như cả đời rất ít đi xe. Mẹ của Châu Đức Bá thường nói, tay lái yếu, lỡ đi mà tông nhà người ta thì tội chết. Chỉ khi nào có chuyện gấp hoặc chỉ có 1 mình bà mới chịu tự lái.

Châu Đức Bá chở mẹ vào chợ của thị trấn, lúc này đèn đường đã sáng trưng, mặt sau của chợ là các quán ăn đêm sầm uất, lần trước Châu Đức Bá đã có dịp đi cùng 2 cô cán bộ lớp. Còn mặt trước, nổi bật là các tiệm vàng, đồ chơi trẻ em, tạp hóa, bánh kẹo, tiệm đồ điện và dụng cụ phục vụ nông nghiệp. Đi sâu vào phía trong một chút mới thấy rất nhiều tiệm bán quần áo.

Thời điểm này, đừng mong mua được “đồ auth”, thứ chính hãng duy nhất ở chợ của thị trấn Lạc Dương là cửa hàng giày dép Biti’s, cũng không phải đại lý chính thức mà là đại lý ủy quyền. Mẹ của Châu Đức Bá có cái tật là lựa đồ xong sẽ không mua, thay vào đó sẽ trả giá và để đó, đi chỗ khác xem tiếp. Sau khi đi một vòng quanh chợ, chỗ nào được nhất, giá rẻ nhất thì sẽ mua. Có lẽ đây là thói quen chung của các bà nội trợ.

Tuy nhiên, Châu Đức Bá sau này lớn lên thì đã biết, các hộ buôn bán ở đây lâu năm đều sẽ đạt được một “hiệp định”, nghĩa là họ sẽ không bán chênh lệch nhau với cùng một mẫu mã. Vậy nên việc trả giá như trên là tốn thời gian. Bà Sang cũng không phải là không biết, chỉ là trả giá đôi khi nó thật sự thú vị, đối với người như bà có lẽ nó là 1 cách giải trí chăng?!

Đi vào bên trong các sạp quần áo, vải vóc, mùi thuốc nhuộm, mùi vải mới hắt lên trong mũi. Người vào khu vực này rất đông, làm cho nhiệt độ có vẻ ấm hơn bên ngoài vài độ. Cũng đã là những tháng cuối năm, tâm lý đi “sắm đồ tết” của nhà nhà trở nên rộn ràng, có thể thấy rõ trên từng ánh mắt, nụ cười của những người trẻ tuổi.

Châu Đức Bá cũng lựa chọn vài mẫu cho “ông già” của mình. Bản thân anh không có nhu cầu thay đổi, đồ dùng hiện tại là quá tốt rồi, còn bà Sang thì không chấp nhận việc đó, đối với bà, năm mới thì nên có cái gì đó mới mới được.

Bỗng nhiên lúc này một thanh niên chạy nhanh mặt Châu Đức Bá đẩy mẹ của anh ngã vào sạp vải. Phía sau có một cô gái chạy theo hô hoán: “Cướp cướp!”

Điều buồn cười là tên cướp chạy qua đám đông, nhưng mọi người đều không dám làm cái gì, thậm chí còn nhường đường cho hắn ta chạy thoát. Châu Đức Bá cũng không định ra tay nhưng với thị lực hơn người bình thường, anh nhận ra tên cướp là ai. Đó là một tên trong nhóm của Việt “Chó Con”. Lần trước đánh nhau với chúng, tên này bị anh đánh cho không đứng dậy nổi. Hôm nay lại nổi máy đi cướp của? Đúng là lưu manh thì vẫn là lưu manh mà, Châu Đức Bá lắc đầu.

Đèn ngày xưa công suất khá thấp, điện áp ở vùng quê như thị trấn Lạc Dương cũng chập chờn, cúp điện diễn ra thường xuyên. Điện quốc gia sẽ ưu tiên cho các thành phố hoặc trung tâm công nghiệp lớn của cả nước. Cho nên ở trong chợ, dù số lượng đèn huỳnh quang được trang bị là khá nhiều, cũng không có đủ ánh sáng để thấy rõ mặt của ai đó, nhất là khi họ mặc áo khoác trùm đầu nữa.

Trái lại với tất cả mọi người, Châu Đức Bá nhận được sức mạnh của tinh thần chồng chất, chỉ cần nhìn liếc qua, anh đã thấy rõ đến tường nốt ruồi tên da mặt của người đối diện. Cô gái vừa chạy vừa khóc, Châu Đức Bá đã nhìn thấy một khuôn mặt kinh diễm, vấn đề không phải ở chỗ cô gái này quá xinh đẹp mà khuôn mặt này quá quen thuộc. Nhất thời Châu Đức Bá không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Lời tác giả: Dạo này ca nhiễm Covid tại SG có vẻ tăng lên, mọi người bảo trọng.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.