Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Anh hùng cứu mỹ nhân"

Tiểu thuyết gốc · 2089 chữ

Châu Đức Bá quay lại nói với bà Sang:

“Mẹ, lát ra tiệm vàng Kim Thoa chờ con nha, con đi gặp bạn sau chợ một chút.”

“Ừ, trời tối đi cẩn thận một chút, cuối năm, cướp giật nó hoành hành ghê lắm đó con!”

“Mẹ yên tâm!”

Nói xong Châu Đức Bá đi bộ ra sau chợ, với thân thủ ngày càng tiến bộ, anh nhanh chóng lướt qua đám người.

Dù đã thấy tên cướp, Châu Đức Bá cũng chầm chậm theo dõi. Phía sau tên cướp tầm 30m là một cô gái mặc áo phao trùm đầu đang cố gắng đuổi theo. Lúc này cũng có cũng có vài người đàn ông lớn tuổi cũng cố đuổi theo nhưng có vẻ như tên cướp lẩn đi khá nhanh. Hắn rất thuần thục đường đi và các hẻm nhỏ ở sau chợ, chỉ cần vài lần đảo hướng sau đó thì nhảy qua vài tưởng rào là đã cắt đuôi dễ dàng.

Đương nhiên, muốn thoát khỏi Châu Đức Bá thì tên này còn chưa đủ tư cách. Anh không đi theo tuyến cũ của tên cướp, thay vào đó, anh hình dung bản đồ tổng quát, đoán phương hướng và đi đường tắt để đón đầu. Tên cướp muốn đến 1 nơi, nhưng không phải cứ thế mà đến, hắn cố ý đi vòng để cắt đuôi của những người đuổi theo.

Điều kỳ lạ là cô gái bị cướp cũng thật sự đã đi đúng lộ tuyến. Cô dù thở không ra hơi nhưng vẫn đi được tới gần một con phố đèn đường chập chờn. Nói thật, bình thường nếu không phải gặp những tình huống như bị cướp, chẳng cô gái tỉnh táo nào lại đi đến chỗ này một mình vào 7h tối.

Trông thấy nhóm 3 người, cô gái nói hơi gấp gáp:

“Trả lại túi cho tui đi!”

3 tên cướp cũng không nói gì chỉ nhìn cô gái một cái, rồi kiểm tra túi. Bên trong có một cọc tiền phần lớn là những đồng 5 ngày, 10 ngàn tiền giấy. Một tên nói:

“Mày bán đồ cả tháng chỉ được bao nhiêu đây?”

Có vẻ nhận ra được mình bị theo dõi từ lâu chứ không phải chỉ bộc phát hôm nay, cô gái không nói gì. Có lẽ nói thêm cũng không có tác dụng, cô dần ý thức được hành động đuổi theo của mình đến đây là ngu ngốc. Việc đòi lại tiền là không thể nào, cô không có vũ lực, không có người giúp. Tóm lại cô chỉ đang cầu mong điều gì đó.

Lúc này cách đó không xa, Châu Đức Bá đứng sau một cây mít lớn. Bỗng nhiên, anh thấy tim mình ở ngực trái dường như phát sáng mờ mờ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Điều gì vậy? Đang xảy ra chuyện gì? Châu Đức Bá thật sự hoảng, dù đã chứng kiến việc trở lại quá khứ thông qua thẻ bài hoàng kim, nhưng đó cũng chỉ là vật ngoài thân. Còn bây giờ là chính bản thân anh bị biến chuyển.

Tuy vậy, Châu Đức Bá lại không cảm thấy đau đớn hay khó chịu gì, anh chỉ thấy trái tim mình đập nhịp nhàng thì ánh sáng phát ra cũng nhấp nháy, chập chờn theo nhịp như vậy.

Đúng lúc này, Việt “Chó Con” nhảy ra xổ một tràng:

“Tao, cmn, bọn mày, giữa thanh thiên bạch… cái gì đó… lại đi cướp của hả?!”

Sau đó hắn lao vào tả xung hữu đột đánh cho “3 tên cướp” lăn cù cù không có sức mà đánh trả.

Châu Đức Bá: “…”

Vậy cũng được?! Cái trò anh hùng cứu mỹ nhân này cũng diễn được?! Châu Đức Bá buồn cười tí nữa thì sặc ra tiếng.

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ Châu Đức Bá vẫn tiếp tục quan sát vụ việc đồng thời cũng xem xét trái tim của mình, thì thấy nó đã ngưng phát sáng.

Việt “Chó Con” cười hề hề lấy cái túi đưa lại cho cô gái và nói:

“Tụi này hay cướp bóc trong chợ, phát dạy cho một bài học thì mới chừa!”

“Cám ơn…”

Cô gái cúi đầu nói giọng hơi nhỏ. Có vẻ như cô cũng cảm giác được điều gì, vẫn nên đi ra khỏi đây thì tốt hơn.

“Cảm ơn bạn nha, tui phải quay về đây, nếu không mẹ tui sẽ lo lắng!”

Nói xong cô gái nhanh chóng quay người đi nhanh dần.

Việt “Chó Con” thấy tình huống không như mong đợi, thì bực tức hô lên.

“Đứng lại coi, người ta giúp bạn, mà bạn không trả ơn là sao?”

Cô gái nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhưng trong lòng cô vẫn có một nỗi lo lắng nên vừa đi nhanh vừa quay đầu đáp lại:

“Tui sẽ mời bạn ăn cơm, coi như… coi như tạ ơn nha. Bây giờ tui phải về rồi!”

Lúc này Việt “Chó Con” tức giận muốn điên rồi. Hắn phất tay để 3 đàn em đứng dậy đuổi theo chặn đường. Hừ, không ăn được thì đạp đổ.

Cô gái chạy trước một khoảng, đường khá tối, cô giẫm trúng một vũng bùn trên đường khiến chân mất trụ, cả người ngã xuống đống bùn.

Việt “Chó Con” thấy vậy thì đắc ý, lao đến chống nạnh nhếch môi cười:

“Đấy, chạy chi cho mệt vậy, kiểu gì thì mày cũng bị gán nợ thay ông già mày thôi!”

Đám người giữ chặt cô gái xuống không cho cô cử động, tuy nhiên cô gái vẫn cắn được vào tay của Việt “Chó Con”, vì đau đớn, hắn không kiềm chế được, tung một tát vào mặt của cô gái.

Tuy nhiên, tay hắn chưa chạm được vào cô gái thì đã bị chặn lại.

“Dcm, thằng chó nào dám… Ủa, đại ca…”

“Có cần tao nói thêm không?”

“Dạ, dạ, không, của đại ca hết… Tụi em rút lui ạ!”

Việt “Chó Con” rùng mình một cái rồi nhanh chóng kêu đám đàn em rút lui, để lại cô gái ngồi trên đất. Trời tối đen như mực, trời lạnh dưới 20 độ, góc đường này không có ai qua lại. Tuy nhiên, Châu Đức Bá lại không thấy có cản trở gì, anh vẫn nhìn thấy rõ từng cảnh vật.

Cô gái nghe đám côn đồ kia gọi tên này là “đại ca”. Đại ca của côn đồ, trong cách nghĩ của người bình thường chính là còn côn đồ hơn gấp mấy lần. Lần này triệt để tuyệt vọng, cô gái không nghĩ mình có thể chống cự với nhân vật này. Dẫu vậy cô vẫn hy vọng, vẫn không ngừng thầm ước rằng sẽ có chàng hoàng tử nào đó đến giải cứu mình.

Trái tim của Châu Đức Bá lại sáng lên rực rỡ giữa đêm tối. Đương nhiên, chỉ anh mới có thể nhìn thấy với thị lực đặc biệt của mình.

Tên đại ca nọ tiến gần đến cô gái, cô hơi chống cự một chút, nhưng cũng mặc kệ cho hắn làm gì thì làm. Hắn cởi áo khoác của cô ra, thấm thấm nước trên người của cô bằng một cái khăn nhỏ. Sau đó hắn mặc áo khoác của hắn cho cô. Hắn lại lau chân cho cô.

Hắn nói với cô: “Hôm nay trăng đẹp quá!”

Cô lén nhìn lên trời, làm gì có trăng nào, hôm nay mây mù mà. Cô chưa kịp nói gì thì rắc một cái, hắn bẻ cổ chân cô 1 cái. Cô trợn mắt nhìn hắn, lưu manh thật sự là không thể tin được mà.

Châu Đức Bá cõng cô gái này về đến cổng sau của chợ, nơi có nhiều xe máy và người đang ăn uống. Sau đó anh thả cô xuống rồi quay người đi thẳng. Trước đi đi, anh nói:

“Lần sau, nếu bị cướp thì đừng đuổi theo một mình, ngu ngốc!”

Châu Đức Bá rời đi nhanh như một cơn gió, đến mức cô gái tưởng như là mơ, còn cố dụi mắt 1 cái rồi mới thôi.

Cô quay lại chỗ của quán của mẹ mình đang bán cơm. Lúc này người mẹ thấy con gái thì ôm choàng lấy rồi mắng:

“Con điên hả, đuổi theo đám đó làm gì, làm mẹ lo quá! Đang đợi chú Tư lên đi tìm nè!”

“Mẹ yên tâm, có người giúp, con tìm được lại tiền rồi nè!”

Nói đoạn, cô gái đưa cái túi vải cho mẹ mình. Người mẹ khuôn mặt khổ ải đầy nếm nhăn, nhìn con gái rươm rướm nước mắt.

Châu Đức Bá đi bộ ra cổng chợ thì thấy mẹ đang đứng trước cửa tiệm vàng Kim Thoa. Châu Đức Bá mỉm cười với mẹ nói:

“Mẹ đợi con lâu không? Mua được gì không mẹ?”

“Lấy 2 cái áo cho mày với ba. Năm nay vải lên giá ghê quá, tao tính mua ít may đồ bộ mặc mà tiếc tiền!”

“Mẹ mua đi, sau này con kiếm thêm đưa mẹ, lo gì!”

“Trời đất, mong mày lên được đại học đã mừng!”

Nói thì nói vậy chứ nghe con cái lo lắng cho mình, bà Sang vẫn là cười như nở hoa ở trong bụng.

---

Chiều thứ Ba, lớp 11A5 học thể dục tại sân vận động của thị trấn. Châu Đức Bá đang đứng cùng Nguyễn Thị Tú Linh để khởi động cho việc chạy bộ đường dài. Hôm nay, Tú Linh thách đấu anh với một chầu bánh xèo. Châu Đức Bá dự định chấp cô bé chạy trước một lúc nhưng người ta là cao ngạo, không chịu. Được thôi, Châu Đức Bá buồn cười đáp ứng.

Lê Thảo Nguyên tò mò về cuộc đua của 2 người nên cũng sẽ tham gia với vai trò trọng tài. Lúc này, thấy Lê Thảo Nguyên nói chuyện vui vẻ với đám Châu Đức Bá, Ngô Văn Chương cũng đi tới nói:

“Thế nào? Cho mình tham gia với có được không?”

Lê Thảo Nguyên muốn lên tiếng phản đối thì Châu Đức Bá chạm nhẹ vào vai cô. Lê Thảo Nguyên định nói thì lại thôi.

Châu Đức Bá trả lời:

“Rất hân hạnh, mình là Châu Đức Bá, bạn cùng lớp sắp tới nên mong được giúp đỡ nhau nhiều hơn!”

Nói xong Châu Đức Bá chủ động đưa tay ra. Ngô Văn Chương cũng khách sáo một chút bắt tay Châu Đức Bá.

“Tuy nhiên, mình muốn thêm một chút hình phạt, không biết mọi người thấy thế nào?”

Không đợi mọi người đồng ý, Ngô Văn Chương nói tiếp:

“Một chầu karaoke, ai thua thì sẽ khao hết từ ăn uống đến karaoke.”

Lúc này Nguyễn Thị Tú Linh lạnh lùng lên tiếng:

“Hừ, ai cần được khao chứ!”

Hừ, tên này ở đâu ra vậy. Mình muốn là cùng đi ăn với Châu Đức Bá, thì thố chỉ là phụ mà thôi.

Châu Đức Bá sao lại không hiểu Tú Linh nghĩ gì, mà cũng sao lại không biết Ngô Văn Chương muốn gì. Nếu không hiểu thì cũng uống 2 đời sống mấy chục năm. Châu Đức Bá mỉm cười đáp.

“Cũng được thôi nhưng Tú Linh chỉ là khách mà thôi, chính là tôi và bạn thi. Thấy thế nào?”

“Ổn! Đó cũng là ý muốn của tôi!”

Nhất trí xong, 2 bên bắt đầu chuẩn bị khởi động. Châu Đức Bá đứng bên cạnh 2 cô gái nói nhỏ:

“Hôm khác rủ Linh và Nguyên đi ăn riêng nha, kèo này mình phải “bào” người mới một tí mới được.”

Ngô Văn Chương đúng là dáng người rất tốt, chiều cao có thể là gần 1m8, cao hơn Châu Đức Bá vài phân. Tên này không đi làm diễn viên thì cũng hơi đáng tiếc. Ngô Văn Chương có vẻ rất hòa đồng, mua đồ ăn vặt cho các bạn nữ, lại lôi kéo vài bạn nam trong lớp. Người mới phải đủ khôn khéo để cộng đồng chấp nhận, Ngô Văn Chương có điều đó. Chỉ là ngoài Trần Hạ Nghi, 2 cô gái xinh đẹp còn lại là hoàn toàn lạnh lùng với hắn.

Lời tác giả: Hôm nay CN, mình cố gắng ra 2 chương, bù lại có hôm không ra chương được. Cảm ơn các bạn nha, nhớ share cho bạn bè cùng đọc truyện nha.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.