Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ xấu đến

Tiểu thuyết gốc · 2381 chữ

Cơn mưa nhanh đến thì cũng nhanh đi, mọi người ra ngoài xem xét lại đồ đạc. Cũng may, phần lớn mọi đồ ăn và quần áo đều không có vấn đề gì lớn. Châu Đức Bá và Lê Thảo Nguyên hướng dẫn cho những người còn lại cách dựng lều và thực hành lắp đặt với cái lều thứ 3.

Bữa trưa, mọi người ăn nhẹ với mì tôm và các thanh kẹo chocolate. Trần Văn Minh lười pha mì nên ăn luôn mì sống, đứng cười ha hả chọc ghẹo cô bạn Minh Loan. Cô bé này dù vẫn không chấp nhận làm bạn gái Trần Văn Minh nhưng hầu như đều lấy cậu ta làm chủ đạo, ngầm chấp nhận ở bên cạnh Trần Văn Minh.

Trần Văn Minh ở kiếp này hoàn toàn rẽ hướng, có sự ảnh hưởng của Châu Đức Bá, cậu ta không còn quá khờ khờ dại dại, mà cũng biết cầu tiến, chịu khó học hỏi, dù vẫn khá cục mịch nhưng vẫn biết lắng nghe người khác. Tóm lại là tính cách đã chắc chắn hơn mà vẫn giữ được nét đáng yêu. Minh Loan bỏ qua một chàng trai tốt như thế thì cũng phí.

Đó là cách nhìn của Châu Đức Bá về người khác, còn bản thân mình, anh cảm thấy tư tình nam nữ một chút mập mờ ở tuổi này cũng tốt, song cũng đừng đi xa quá, rất mất thời gian của đôi bên. Tuổi trẻ cần phải cố gắng học hành, tiếp thu văn hóa của nhiều nơi, học hỏi càng nhiều càng tốt, vươn tầm ra thế giới mới được.

Còn có một buổi chiều để chuẩn bị cho bữa tối, nên các thành viên trong nhóm rất thong dong. Mọi người cười cười nói nói rất vui vẻ, các bạn nam rất hào hứng những lúc như thế này vì họ có dịp thể hiện bản thân, có cơ hội để gây ấn tượng với phái đẹp. Đương nhiên, nếu ấn tượng được 2 mỹ nữ cán bộ lớp là Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh thì càng tốt.

Nhưng e là phải vượt qua được anh chàng đẹp trai Ngô Văn Chương kia trước cái đã. Còn không thì còn chưa có tư cách vào vòng gửi xe chứ đừng nói tới cái gì. Ôi nghĩ lại một chút mà tự ti thật sự, người ta đã đẹp lại còn nhà giàu, chuyến đi này là người ta cho miễn phí đấy! Nghĩ lại một chút thì đám thanh niên lớp 11A5 thấy mục tiêu tốt nhất vẫn là các bạn gái khác trong lớp.

Trong khi các bạn nữ soạn nguyên liệu nấu ăn, thì các bạn nam sẽ đi kiếm củi. Ngô Văn Chương hì hục thiết lập một cái bếp thật chuẩn. Châu Đức Bá thì hơi khác 1 chút, anh đang ngồi thái thịt và gọt mấy trái bầu và trái bí. Ngày xưa phần lớn đi cắm trại sẽ nấu các món soup nhiều, mà cũng không phải thật nhiều gia vị như thời hiện đại.

Nếu như những năm thập kỷ 2020s mà đi dã ngoại, người ta sẽ thích các loại soup vị Hàn vị Nhật, món phụ có thêm kim chi, có nấm đủ các loại, sơ sơ như vậy mới ra được một nồi lẩu đủ đặc sắc. Còn thời điểm cuối 2002, cả nhóm Châu Đức Bá cũng chỉ là nấu không khác canh bình thường ở nông thôn hay ăn là mấy, có chăng là chơi sang 1 bữa, nhiều thịt bò hơn mà thôi.

Người ở nông thôn quen ăn cơm, không ăn cơm không đủ no, vì một ngày thường chỉ ăn đúng 3 bữa, không ăn thêm nhiều bữa nhỏ lẻ như dân thành thị. Vậy nên nếu chỉ ăn soup thì rất khó chịu, cảm giác dạ dày cứ trông trống, không no nên sẽ không ngủ ngon.

Vậy nên, nhiệm vụ được phân công cho riêng Trần Văn Minh và Minh Loan đó là phải nấu 2 nồi cơm thật ngon. Nhiệm vụ này tưởng chừng như là dễ, nhưng thực ra rất dễ lật thuyền trong mương.

Để phân tích cho các bạn nghe, cơm nấu củi khá là lâu, tầm 30-40 phút mới xong tùy độ lớn của nồi, lại rất dễ bị cháy vì nấu bằng củi sẽ không đều lửa. Nấu cơm có 2 công đoạn, một là trước khi sôi và sau khi sôi. Trước khi sôi bạn cần cho lửa vừa phải và không được mở nắp nồi. Lửa mà xuống thì sẽ dễ bị sống cơm, nên bạn cần ngồi canh lửa liên tục. Sau khi sôi thì phải cho lửa nhỏ hoặc để than hồng, bạn phải mở nắp nồi quậy đều các lớp cơm, sau đó lại đóng nắp, chờ đến khi các hạt cơm nở ra trắng muốt là có thể bắc nồi xuống được rồi. Tóm lại 2 cô cậu này phải ngồi mà chăm cho bằng được 2 nồi cơm, không được lơ là.

Chiều tà buông xuống, từ chỗ cắm trại không thấy được hoàng hôn một cách rõ ràng, nhưng chân trời vào lúc chập choạng tối thật sự dễ khiến con người ta buồn rầu vô cớ. Mọi người đã đốt một đống lửa to ở giữa bãi trống, đám nam sinh thì sôi nổi chọc ghẹo lẫn nhau, đám nữ sinh thì ngồi túm lại tám chuyện trường lớp, thầy cô và những môn học. Một nam sinh đem đàn guitar ra gảy, dù không phải quá thành thạo nhưng chuyển hợp âm vẫn là trôi chảy, mọi người cùng hát những bài hát yêu thích của giới trẻ ngày đó. Thời đó, bài hát Thà rằng như thế của Ưng Hoàng Phúc đi đâu cũng nghe được, thậm chí đi cắm trại ở trên núi Nam Kar.

Một nồi soup to đã được nấu lên, Trần Văn Minh, Châu Đức Bá và những người khác phải thường xuyên đi lấy thêm những cây củi to để bổ sung cho nồi lửa. Đến khi nước canh đã sôi, mùi thơm bốc lên ai cũng cảm thấy đói bụng, còn Ngô Văn Chương thì mắt đã đỏ lòm chảy đầy nước vì khói bốc lên quá mạnh về phía anh ta.

Đi cắm trại, nếu không tự nấu ăn, tự đi kiếm củi thì quả thật mất đi một nửa cuộc vui. Còn một phần vui nữa chính là cơ hội được ngồi giữa thiên nhiên, thả lỏng một chút, buông ra một chút, người với người dễ hiểu nhau hơn.

Ngô Văn Chương tò mò hỏi Châu Đức Bá khá thân thiết:

“Nè Bá, mày giống như tập võ phải không, tao thấy mày quá khỏe so với những người cùng lứa. Tao cũng dân thể thao đây mà ngó bộ không chơi lại?”

Châu Đức Bá cười cười nhìn Ngô Văn Chương, anh cũng không có cố gắng tỏ ra huyền bí:

“Mỗi sáng tao đều chạy bộ, còn võ vẽ thì đúng là có học một chút, đủ xài thôi mày!”

“Vậy chạy chung đi, bình thường mày chạy khúc nào?”

“Ừ, được thôi, nhưng mà…”

“Không được!”

Đúng lúc này Nguyễn Thị Tú Linh hô lên, cũng khiến Ngô Văn Chương giật mình một chút. Từ khi nào cô nàng ít nói này lại bắt đầu lên tiếng rồi?

Vừa hô lên xong, Nguyễn Thị Tú Linh cũng cảm thấy xấu hổ vì thất thố. Chuyện này thực ra cũng không có gì, chỉ là, chỉ là, cô thích chạy theo Châu Đức Bá một mình thôi. Nếu có ai đó thêm sẽ không thấy thoải mái.

Châu Đức Bá dường như hiểu ý mỉm cười nhìn Ngô Văn Chương nói:

“Linh hay chạy chung với tao quen rồi. Với lại, cổ sợ người lạ, thôi, tự luyện đi!”

Nguyễn Thị Tú Linh hơi đỏ mặt. Cái gì mà sợ người lạ, người ta không có sợ người lạ. Đương nhiên, Châu Đức Bá biết cô nàng nghĩ gì, cũng cố ý biện ra cái lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý. Chứ không lẽ nói, Nguyễn Thị Tú Linh lại thích chạy riêng với Châu Đức Bá, cái này cũng quá đầy tình ý, không khéo lại khiến cả lớp nhao nhao. Haiz, thôi, cố gắng bớt phiền não.

Không biết đồ ăn đi cắm trại lần này có ngon thật hay không nhưng ai nấy đều ăn rất nhiều, có lẽ một phần cũng do di chuyển hao tốn năng lương nên quá đói. Gần đến 8 giờ tối, mọi người cũng tản ra theo tốp ngồi nhìn trăng nhìn sao tâm sự đủ kiểu.

Lúc này nhóm Châu Đức Bá gồm Lê Thảo Nguyên, Nguyễn Thị Tú Linh, Ngô Văn Chương, Trần Văn Minh và cả Minh Loan đang ngồi một chỗ trên một tảng đá to.

Lê Thảo Nguyên hỏi Châu Đức Bá:

“Ông tính sau này đi học đại học trường nào?”

“Có phải hỏi hơi sớm hay không? Giờ tính thì sang năm cũng có thể đổi.”

“Thì tui hỏi trước thôi, dù sao để tui biết đường tính!”

“???”

Tính cái gì vậy, Châu Đức Bá lúc này cũng hơi ngạc nhiên, không lẽ mấy cô nàng này tính đi học chung trường với mình. Nếu là kiếp trước thì chắc là không được rồi, vì kiếp trước, Châu Đức Bá chính là không đậu nổi những trường top đầu, cuối cùng anh chọn học cao đẳng kỹ thuật bình thường mà thôi.

Còn với trạng thái bây giờ, học đâu nhớ đó, đầu óc minh mẫn, không phải nói quá chứ muốn thì điểm tối đa cũng không phải là không được. Đương nhiên, Châu Đức Bá sẽ không làm thế, học đại học vẫn phải đi, vì đó là mặt mũi của ba mẹ ở nhà, rồi thì vấn đề làm sao để ngang bằng với đám bạn đồng trang lứa để thầy cô, bạn bè ít chú ý. Việt Nam cũng không phải Mỹ, bỏ học Harvard sau đó lập công ty ngàn tỉ, cái đó là không thực tế, dù là với thân phân trùng sinh của Châu Đức Bá. Có thể sau này anh sẽ làm nên điều gì đó vĩ đại, nhưng bây giờ cần tập trung hoàn thành những thứ trước mắt cái đã.

Có lẽ mình sẽ chọn một trường tầm khá, không gian học tập phải thoải mái một chút, không cần đến trường quá nhiều, có thể đủ tín chỉ là ra trường sớm. Châu Đức Bá vẫn nghĩ, trường của bản thân mình chọn sẽ không phù hợp với Lê Thảo Nguyên hay Nguyễn Thị Tú Linh. Những cô gái này cần phải có không gian phát triển riêng, Châu Đức Bá chỉ là đồng hành và hỗ trợ, mọi thứ phải do họ tự làm, tự quyết định, đó mà suy nghĩ của anh.

Ngô Văn Chương lên tiếng:

“Nguyên tính thi trường nào?”

“Tui nghĩ tui sẽ thi ngành quản trị kinh doanh, còn trường nào phải đợi sang năm xem xét!”

“À, ngành đó đúng hợp với lớp trưởng đó!”. Trần Văn Minh góp vui.

Châu Đức Bá cũng gật đầu đồng ý, quả thật Lê Thảo Nguyên có khiếu làm lãnh đạo.

Đúng lúc này cả bọn nghe tiếng la lên thất thanh của một nữ sinh:

“Aaaa, buông ra!”

Châu Đức Bá vội chuyển sự chú ý ra nhóm bạn chung lớp cách đó không xa. Lúc này đi đến là 3 người lạ mặt, Châu Đức Bá nhớ là dường như anh đã thấy được họ ở dưới chân núi lúc cả nhóm đi lên. Hừm, có mùi rượu trong hơi thở, xem ra cố ý đến gây rắc rối. Nhưng sao họ tìm được tới đây?

Châu Đức Bá đi lại gần 3 người đàn ông, anh thấy rõ mặt của họ, độ tuổi tầm 35-40.

“Này, có chuyện gì vậy, đây là chỗ cắm trại, các anh đến đây làm gì?”

Một người đàn ông hơi gầy mặc áo sơ mi nói:

“Tao thích thì tới, có sao không?”

“Vậy tại sao lại quấy rối học sinh của nhóm chúng tôi.”

“Con mẹ mày nhiều lời…”

“Á”. Thấy có người lao tới đánh Châu Đức Bá, mấy nữ sinh hoảng sợ vô thức kêu lên.

Châu Đức Bá chỉ lắc đầu, uốn nhẹ người né ra, một cú đá cực mạnh vào vai người đàn ông nọ khiến hắn ta lăn ngay ra đất. 2 người còn lại thấy Châu Đức Bá đánh bạn mình cũng lao vào, nhưng quần một hồi thì bở cả hơi tai, té lên té xuống mà còn chưa chạm nổi vào vạt áo của Châu Đức Bá.

Ngô Văn Chương đúng là phục Châu Đức Bá thật rồi, mọi động tác dù là trong ánh sáng mờ ảo của lửa trại cũng đủ thể hiện ra cho mọi người thấy được sự mượt mà trong từng bước di chuyển. Đúng vậy, Châu Đức Bá đã học được nhiều thứ từ Hoàng Kim Thuật, ngoài phần cốt lõi là khí công, các chiêu thức của môn này cũng cực kỳ biến ảo. Có thể ở thế giới nào khác, môn võ này cũng không quá bá đạo, nhưng ở vùng trời này, có lẽ là vô địch mất rồi.

3 tên đàn ông liên tục chửi thề nhưng thân thể thì quá đau đớn, không đứng lên nổi, các vết bầm tím khiến cho chỉ cần giơ tay thôi là đã thấy tê rần. Một tên trong đám, ráng gượng dậy đưa tay rút một con dao gấp sáng loáng từ trong túi quần lao về phía Châu Đức Bá.

Lúc này thì không chỉ các nữ sinh khác mà cả Trần Văn Minh hay Ngô Văn Chương cũng hô lên thất thanh.

Tuy nhiên, Châu Đức Bá thì vẫn bình tĩnh như thường, lúc này anh lại không để tâm đến tên cầm dao đang lao tới, mà là một bóng đen đang nhìn chằm chằm về phía này đứng cách đó gần 100 mét, sâu bên trong rừng rậm.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.