Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp đối thủ mạnh và kịch chiến

Tiểu thuyết gốc · 2170 chữ

Mũi dao lao nhanh đến, nó nhắm thẳng vào ngực của Châu Đức Bá.

Đúng là rượu bia thêm cơn nóng giận vào người thì cái gì cũng làm, có thể thấy rõ, mỗi ngày hàng chục vụ xô xát chỉ vì men say xảy ra khắp nơi. May mắn thì chỉ là có chút trầy xước, xui xẻo thì mất mạng người, mà đau đớn nhất chính là sau cơn mê, tỉnh lại đã thấy mất người thân.

Châu Đức Bá lắc đầu, đám người này phải nhận được 1 bài học thích đáng, chứ chỉ bị đánh không thôi là không đủ. Châu Đức Bá nhẹ nhàng né qua một bên, hai tay bắt chéo, kẹp cổ tay đối phương, dùng lực toàn thân đẩy mạnh một cái. So với quan sát của Châu Đức Bá thì động tác của người đàn ông là quá chậm chạp.

“Rắc!”. Tiếng khớp xương cổ tay bị gãy vang lên, tên cầm dao hét lên đau đớn, cả đám học sinh như phát mộng. Châu Đức Bá từ khi nào đánh nhau như phim chưởng Hồng Kông vậy.

Châu Đức Bá cực kỳ quyết đoán, anh tiếp tục tiến tới tặng thêm một cú đá vào hạ bộ của tên đó. Hắn lại càng hét lên to hơn, lần này là kèm thêm vài tiếng sặc sụa, lăn ra đất. Con dao đã bay đi đâu mất từ lúc nãy rồi. Vừa lúc này, Trần Văn Minh và cả Ngô Văn Chương cũng bỗng vô thức chụp 2 tay vào hạ bộ của mình. Có lẽ là đồng cảm một chút với kẻ đáng thương nọ.

Không còn khả năng quấy rối, đám 3 người có vẻ như đã hơi tỉnh rượu, họ cũng ý thức được việc vừa xảy ra, vội đứng dậy chạy đi vào màn đêm của khu rừng. Châu Đức Bá lúc này đứng thẳng người, mắt nhìn về một phía bên khác của màn đêm. Chỉ có thị lực và cảm giác mạnh mẽ của Châu Đức Bá mới có thể thấy được đối phương, vì tại nơi đó không có ánh sáng nào lọt qua cho dù là 1 tia ánh trăng lay lắt.

Đúng lúc này xảy ra kịch biến.

Cặp mắt của người bí ẩn bỗng sáng lên một màu đỏ rực, sau đó luồng sáng đỏ bay nhanh ra ngoài, tiến về phía đám 3 người vừa say xỉn. Ba người này bổng mắt cũng phát từng luồng sáng đỏ, mặt họ trở nên dữ tợn, miệng thì gầm gừ như thú dữ. Lúc này 3 tên này không bỏ chạy nữa mà quay đầu, nhìn lại nhóm của Châu Đức Bá chạy như điên như dại tấn công cả nhóm.

Châu Đức Bá lúc này hơi hoảng hốt nhưng nhanh chóng đưa ra quyết định. Anh hô lên:

“Khổng ổn rồi! Minh đưa mọi người trèo lên tảng đá cao đầu kia đi. Nhanh!”

3 còn người đã gần như phát điên, họ chạy điên cuồng đến chỗ đám người. Châu Đức Bá chủ động lao lên, bay người tung một cú lên gối dũng mãnh vào tên dẫn đầu khiến hắn bay ra 3 mét. Giờ không phải lúc giữ sức nữa, Châu Đức Bá gạt chân tên gần đó để hắn ngã xuống. Tên còn lại không tấn công Châu Đức Bá mà lao vào những nữ sinh đang chạy trốn trong hoảng hốt.

Châu Đức Bá đuổi theo tung một cú móc bằng chân trái vào đầu tên này, nhưng điều kỳ lạ là dù chịu đòn của Châu Đức Bá và bay đi tới 3-4 mét, tên này vẫn gầm gừ đứng dậy.

“Khốn kiếp, năng lượng đã tăng phúc cho mấy tên này!”. Châu Đức Bá âm thầm chửi thề.

Châu Đức Bá vẫn chủ động tấn công nhằm kéo dài thời gian cho đám bạn. Cảm thấy Ngô Văn Chương và Trần Văn Minh muốn đi giúp mình, Châu Đức Bá hét lên:

“Lên tảng đá ngay, tụi mày không đánh được đâu, chết người đó!”

Nói đoạn, Châu Đức Bá gần như là quấn lấy cả 3 tên, điều kỳ lạ là dù Châu Đức Bá có tung hết sức, cả 3 đều ngã ra rất thê thảm, nhưng sau đó lại đứng dậy bám lấy anh. Châu Đức Bá lúc này đã hơi thở dốc rồi, từ lúc trùng sinh đến nay, chưa có lúc nào anh phải bung sức đến mức này.

Đúng lúc Châu Đức Bá định lùi ra một chút để nghỉ xả hơi, thì một bàn tay đỏ lòm đâm một nhát bất ngờ vào hông bên phải của Châu Đức Bá. Tên này đến từ lúc nào?

“Đừng!!!”

Lê Thảo Nguyên và Nguyễn Thị Tú Linh cùng lúc hô lên khi thấy Châu Đức Bá ngã quỵ xuống, những cô gái đang hoảng sợ lại càng thấy tuyệt vọng hơn. Lê Thảo Nguyên mặt đã tràn đầy nước mắt, Nguyễn Thị Tú Linh thì gần như chết đứng. Lúc này cũng may có những người khác trong nhóm giữ lại, nếu không các cô gái đã lao xuống xem Châu Đức Bá như thế nào rồi.

Châu Đức Bá lúc này đang thấy đau đơn khủng khiếp, nhưng cơn đau cũng làm anh thanh tỉnh. Thì ra tên lạ mặt đã ra tay, hắn cũng như mình, cũng là người tu luyện.

Một tiếng ồm ồm phát ra từ cái bóng:

“Miễn cưỡng vào được Nhất Nguyên mà thôi!”

Nghe lời của hắn, Châu Đức Bá phần nào phán đoán được, tên này có thể là Nhị Nguyên như lão tăng già hoặc chỉ là Nhất Nguyên nhưng đã đến hậu kỳ. Khả năng thứ 2 cao hơn, hắn không thấy áp lực tinh năng lớn như khi đối mặt với lão tăng ở chùa Giác Ngộ.

Châu Đức Bá nói:

“Đồng đạo! Cớ gì tấn công chúng ta? Chúng ta cũng chỉ là học sinh đi cắm trại trên núi mà thôi.”

“Haha, không ngờ gặp được người tu chân ở xứ khỉ ho cò gáy này, muốn thử sức một chút, ai ngờ ngươi quá yếu!”

“Khụ…”. Cơn đau truyền tới đại não của Châu Đức Bá, tên khốn này còn cố ý xoáy một cái. Nói đoạn, Châu Đức Bá chịu đau lùi lại để con dao rút ra, máu bắn tung tóe.

“Hừ, còn trẻ mà sức chịu đựng được đấy.”

“Tiền bối, ra tay với hậu bối cũng không phải tốt đẹp gì. Ta không nghĩ tiền bối muốn đối mặt với sự truy cứu của chùa Giác Ngộ đâu nhỉ?!”

“Hừ, ngươi đe dọa ta?”

Dù nói thì nói vậy, cái bóng có vẻ cũng hơi chần chừ.

“Dạ, không dám, ta chỉ là học sinh cùng bạn bè đi chơi. Tiền bối muốn thử sức thì cũng thử rồi, ta chấp nhận chịu thua.”

“Haha, nói dễ nghe thật, nhưng thứ ta muốn thì ta phải có, còn ngươi, âu chỉ là hòn đá ven đường mà thôi!”

“Tiền bối muốn gì?”

Cái bóng đưa tay đỏ lòm chỉ vào nhóm bạn.

“Ngươi phải đi theo ta!”

“Ai?”

Trời tối, đám người cũng không biết tên nhìn như cái bóng hư hư thật thật này chỉ là ai nữa.

Đúng lúc này, cái bóng biến mất và xuất hiện trước Nguyễn Thị Tú Linh, hắn ôm lấy cô và nhảy xuống tảng đá nhanh như chớp. Châu Đức Bá mắt trừng lớn quên cơn đau lao nhanh tới:

“Đừng hòng!”

“Ngoan cố, đi chết đi!”

Cái bóng lại vung cánh tay đỏ như máu ra về phía Châu Đức Bá, lần này không cần con dao nào, bản thân cái tay cũng nhanh tới cực điểm, nó nhắm thẳng vào mắt trái của anh.

Anh sáng lập lòe, không ai thấy rõ cái gì, chỉ có Nguyễn Thị Tú Linh đứng gần nhất, cô biết nếu trúng đòn này Châu Đức Bá chắc chắn chết. Lúc này cô đưa ra quyết định gần như sẽ thay đổi cuộc đời cô. Nguyễn Thị Tú Linh vùng ra khỏi khống chế của cái bóng, lao đến ôm chầm lấy Châu Đức Bá đang trên đà ngã xuống.

Châu Đức Bá đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh hoảng hốt thật sự, kể từ ngày vợ kiếp trước của anh bị tai nạn, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng đến như bây giờ. Ta lại sai rồi sao?

Xoẹt, một chém đi qua, Nguyễn Thị Tú Linh học máu từ trong miệng ngất đi, cô gần như lĩnh trọn cả đòn này thay Châu Đức Bá.

“Khônggggggg!”

Châu Đức Bá hét lên như phát điên, cơ thể anh điên cuồng toát ra năng lượng hoàng kim. Anh tung một đấm với toàn lực vào ngực đối phương, dù nhìn không rõ khuôn mặt vẫn có thể cảm nhận hắn đang cười khẩy. Cú đấm tiến đến thì cái bóng cũng bắt chéo 2 tay đón đỡ, lực phản chấn cực mạnh đẩy Châu Đức Bá và Nguyễn Thị Tú Linh ra xa bay thẳng xuống vực cách đó không xa.

Lê Thảo Nguyên thấy vậy thét lên đến khản cổ:

“Bá ơi!!!”

Đúng lúc này, một người xung quang bao khỏa toàn ánh sáng màu vàng đậm bất thình lình xuất hiện phía sau cái bóng. Một chưởng vỗ ra, hắn cũng bị đánh bay xuống vực, thì ra đây chính là lão tăng của chùa Giác Ngộ.

Lão tăng không chần chừ, cột một sợi dây thừng vào gốc cây thông gần đó rồi đu dây xuống vực luôn để xem xét. Một lúc lâu sau, lão tăng treo từ từ lên mang theo Nguyễn Thị Tú Linh ở sau lưng.

Lê Thảo Nguyên hỏi:

“Đại sư, Đức Bá đâu rồi ạ?”

Lão tăng lắc đầu không nói. Ông ngồi xuống và đưa vào miệng Nguyễn Thị Tú Linh một viên thuốc lạ màu xanh lá cây. Sau đó vận nội công xoa nhẹ vào lưng cô gái, rồi để cô nằm ngủ trong chiếc lều duy nhất còn nguyên vẹn.

Xong hết mọi việc cần làm, lão tăng quay lại nói với đám người:

“Chuyện đêm nay, các thí chủ trẻ tuổi hãy giữ kín trong lòng. Nếu nói ra ngoài, không những bản thân gặp nguy hiểm, mà gia đình cũng gặp tai ương.”

“Bá sẽ quay về chứ đại sư?”. Trần Văn Minh cũng vô cùng sốt ruột hỏi.

“Thí chủ Châu Đức Bá không phải người thường, rất khó chết, mọi người cứ yên tâm!”

Trong đầu ai bây giờ cũng rất nặng nề, chuyện đêm nay thật sự quá sức tưởng tượng, một thế giới huyền bí ngay trước mắt mà mọi người nghĩ chỉ có trong phim ảnh. Dù còn nhiều điều băn khoăn, nhưng ai cũng đã mệt mỏi, đành cố gắng ngủ một giấc. Đi cắm trại để có trải nghiệm và trải nghiệm lần này quả khó nói hết bằng lời.

Lê Thảo Nguyên nằm trong lều với Lê Thảo Nguyên mắt vẫn còn rưng rưng, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

---

Trời sáng, Châu Đức Bá tỉnh dậy trong tư thế đung đưa trên cành cây, đầu óc cực kỳ choáng váng, vết thương ở bụng vẫn còn rướm máu. Anh cố gắng đu bám vào một cành cây lớn rồi từ từ trượt xuống đất. Ngồi dựa lưng vào gốc cây, anh nhớ lại khoảng khắc lúc rơi xuống vực, Châu Đức Bá đã cố bám vào một rễ cây nhô ra và đặt Tú Linh vào mỏm đá gần đó, dự định leo lên thất bại khi rễ cây bị đứt. Cũng may mắn là khi rơi xuống bên dưới có nhiều rễ cây và bụi rậm, lăn mấy chục vòng sau đó bay cả người vào cái cây này.

Châu Đức Bá ngước nhìn lên phía trên đỉnh núi, tính ra nếu người bình thường mà rơi thì chết là cái chắc. Cơ thể không đủ mạnh để chịu được mức độ bầm dập nội tạng và cả đầu nữa, chấn thương sọ não mà không kịp thời phẫu thuật là sẽ dẫn đến tính mạng bị nguy kịch. Vực sâu ở Nam Kar không phải là thẳng đứng, nó vẫn có độ nghiêng nhất định, rơi xuống thì cả cơ thể sẽ va chạm với đá và nhiều thứ rắn chắc khác.

Nhìn lại thì Châu Đức Bá ngoài bị đâm là nghiêm trọng, anh không có tổn hại gì thêm cả. Năng lượng hoàng kim lan tràn ra ngoài đã bảo vệ cho thân thể anh. Tuy nhiên, bây giờ Châu Đức Bá cảm giác rất yếu ớt, năng lượng gần như đã dùng hết, trong thời gian ngắn không thể phục hồi được.

Đang nghĩ sẽ tìm cách đi ra ngoài như thế nào, Châu Đức Bá thấy xa xa có một ánh sáng hoàng kim kỳ lạ phát ra.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.