Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuối nước

Tiểu thuyết gốc · 2189 chữ

Châu Đức Bá về đến nhà thì đã hơn 12h trưa. Hôm nay là buổi học đầu tiên sau mấy chục năm nên có chút chưa quen giờ giấc sinh hoạt. Ăn cơm xong cùng mẹ thì đã thấy rất buồn ngủ. Cơ thể này dù là còn trẻ sức chịu đựng rất tốt nhưng có vẻ như quá yếu ớt. Chỉ cần leo đồi nhanh 1 chút là đã thấy mỏi bắp chân. Châu Đức Bá có ý định sẽ nâng cao thể trạng của chính mình. Để làm được cần có kế hoạch rõ ràng và thực hiện nó trong một khoảng thời gian đủ lâu.

Về phần tiền tiết kiệm bị rơi cũng không tìm lại được. Đường mòn trên đồi có cũng không phải do Châu Đức Bá đi mà thành. Rất nhiều người thường xuyên lên những đồi thông lân cận để kiểm củi về đốt. Mà đã có người qua lại người ta nhìn thấy người ta nhặt thì coi như mất thôi.

Buổi chiều, Châu Đức Bá chỉ nằm thiếp đi một chút, anh đang đợi Trần Văn Minh quá rước mình đi suối Tre chơi. Học sinh ở tuổi như Bá và Minh, tham gia những hoạt động vui chơi dã ngoại như thế này là rất cần thiết để phát triển tâm lý vị thành niên. Người lớn có lẽ sẽ lười và tìm kiếm những thú vui tao nhã hơn, nhưng người trẻ chính là muốn hoạt động liên tục và giải tỏa năng lượng.

Cũng không phải đợi quá lâu, khoảng gần 2h chiều, Trần Văn Minh với chiếc xe máy Honda 50 xanh rêu cũ kĩ đã có mặt trước hiên nhà của Châu Đức Bá. Hắn ta còn rồ ga 2 tiếng trước khi bị mẹ của Châu Đức Bá lườm cho 1 cái.

Việc chuẩn bị tư trang vô cùng đơn giản, chỉ đem theo 1 quần cộc, 1 áo thun là đủ. Minh tiết lộ là hôm nay có thêm 1 bạn nữ tham gia, có vẻ là người cậu ta có quan tâm nên thái độ hào hứng thấy rõ.

Đối với Châu Đức Bá thì chuyện rủ nhau đi tắm suối cũng bình thường thôi. Ngày xưa nam nam nữ nữ dù rất hạn chế đụng chạm nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thông thường thích chính là lựa cơ hội nào đó nói một tiếng. Nếu được đáp lại thì tốt, nếu không thì cũng buồn vài bữa. Chung quy cũng không có gì lớn.

Xe máy chạy vòng vèo qua những con đường đất đỏ, đi qua vài quả đồi, xuyên qua nhiều nương rẫy của dân địa phương. Cuối cùng đổ dốc đến một bãi cỏ xanh rờn tuyệt đẹp. Bãi cỏ không quá lớn, để dễ hình dung thì có thể tưởng tượng nó đậu được 10 chiếc ô tô. Bên dưới đó là một dòng suối trong veo, có thể dễ dàng nhìn thấy đáy gồm nhiều đá sỏi. Phía xa bên kia bờ suối là một vài bụi tre tương đối um tùm.

Lúc này là hơn 2h chiều, trời nắng và ai cũng phải nheo mắt khi nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng có vài đám mây sẽ che đi mặt trời một lát, những lúc này là thoải mái nhất vì cảm giác giống như được trú nắng trong một cái ô cực lớn vậy.

Trần Văn Minh loay hoay nhìn xung quanh sau khi dựng xe ở bên dưới 1 gốc cây. Cu cậu là đang tìm xem cô gái kia tới hay chưa. Nghe nói là sẽ đến cùng 1 vài người bạn khác nữa. Đợi khoảng 10 phút thì phía đường mòn vọng lại tiếng nói chuyện hàn huyên. Đó là đám bạn mà Minh đã cất công đi rủ rê. Chỉ có 1 người là Châu Đức Bá không nhận ra được, còn lại đều là những người đã từng nói chuyện qua. Mấy chục năm của kiếp trước có khi còn chẳng gợi lên hình ảnh của họ lần nào, ấy vậy mà gặp lại một lần nữa là có thể dễ dàng nhớ ra. Đương nhiên, chỉ là nhớ mặt, chứ tên tuổi cụ thể thì chịu rồi.

Ở thời điểm này thì Châu Đức Bá của quá khứ chưa quen biết cô gái nọ. Sau này có cơ hội đi chơi vài lần nữa thì mới có chút tiếp xúc. Dù sao cũng là đối tượng yêu thích của bạn thân, muốn tránh cũng không được.

Nhóm bạn đến thấy Châu Đức Bá thì nhìn cười cười khá thân thiện, Châu Đức Bá cũng gật một cái biểu thị chào hỏi. Sau đó phận ai người đó tự chuẩn bị đồ đạc. Trần Văn Minh thì xoắn xuýt đi kèm cô bạn. Không cần trùng sinh cũng đủ biết ai kèo dưới rồi.

“Ê Minh, bạn đi cùng ông là ai vậy?”

“Bạn cùng lớp tui đó. Nó tên Bá!”

“Bạn ông có vẻ ít nói nhỉ?”

Nghe vậy Trần Văn Minh cười to nói: “Cũng không hẳn, có việc hứng thú thì nó nói còn nhiều hơn người bình thường ấy!”

Đây là Minh Loan, một cô gái học lớp 11A4 ngay bên cạnh, bạn cấp 1 với Trần Văn Minh. Nếu có gì đó Châu Đức Bá phải phục Trần Văn Minh thì đó là “chung tình”. Thích người ta từ cấp 1 đến cấp 3, dù cấp 2 học khác trường, cấp 3 lại học khác lớp. Minh Loan lớn lên có chút đáng yêu, tính cách nhu mì bên ngoài, mạnh mẽ bên trong, có nhiều bạn thân là con trai. Cô ấy cũng không phải là người có bề ngoài nổi bật ở trường Nguyên Trãi. Trần Văn Minh lại học chung với 1 lớp học có “tam đại mỹ nhân” mà vẫn có thể đi thích cô gái này, đó chính là sức mạnh của sự cố chấp trong ái tình và thứ nói lên một phần tính cách của anh chàng này.

Điều bi ai cho Trần Văn Minh là ở kiếp trước, Minh Loan lại để ý đến Châu Đức Bá. Trần Văn Minh không dám rủ Minh Loan đi chơi riêng, mà có muốn cũng không được, nên lần nào cũng là tụ họp với nhóm. Nhiều lần đi chơi chung, Châu Đức Bá của kiếp trước hiếm khi nói chuyện vì anh ta muốn nhường sân khấu cho Trần Văn Minh. Mà chẳng hiểu sao, thứ ấn tượng với cô nàng Minh Loan lại là phong thái im im ít nói như vậy.

Thực ra, chuyện này Châu Đức Bá biết chưa chắc đã có thể lặp lại, vì anh ta đã làm ra nhiều hành động khác với quá khứ của kiếp trước. Tỉ như, đẩy mạnh quan hệ trở lại với Trần Văn Minh, không ăn con điểm 1 nào hoặc là có sự giao tiếp nhất định với lớp trưởng Lê Thảo Nguyên. Hiệu ứng cánh bướm sẽ khiến tương lại thay đổi. Mà mẹ nó, nếu tương lai không đổi thì trùng sinh làm quái gì. Nghĩ lại Châu Đức Bá lại thấy buồn cười.

Dẫu vậy, để chắc ăn, Châu Đức Bá vẫn sẽ hạn chế tiếp xúc với cô nàng Minh Loan thì hơn.

Nói đoạn, mấy người bạn đi cùng Minh Loan đã nhảy xuống suối. Châu Đức Bá cũng vắt áo lên cây và đi từ tốn xuống khúc nước cạn gần bãi cỏ. Nước suối cực kỳ lạnh, đừng nghĩ ban ngày trời nắng thì sẽ khác. Chênh lệch nhiệt độ ở nước suối và trên bờ có thể là 5-10 độ. Nếu không cẩn thận có thể sốc nhiệt và bị ốm ngay, tệ hơn, nếu là người có tiền sử bệnh tim thì vô cùng nguy hiểm. Vậy nên Châu Đức Bá sẽ đi xuống từ từ để làm ướt người làm quen với cái lạnh của nước. Ngoài ra, quan trọng hơn nữa là thăm dò những hòn sỏi ở đáy suối. Bạn cần nhiệt huyết không quan tâm mấy thứ râu ria? Cameraman, mời quay những thanh niên ở bên kia. Còn nếu muốn giữ mình, qua đây tôi sẽ chỉ vài thủ thuật.

Châu Đức Bá ung dung ngâm mình trong nước mặc kệ cho nước cứ chảy róc rách qua tai, nhìn trời nhìn mây. Đây đúng là kiểu hưởng thụ điển hình của mấy lão già. Nhìn qua bên kia xem, nguyên 1 đám nhảy lên nhảy xuống như khỉ, thật mệt mỏi. Nhìn qua bờ bên kia, Trần Văn Minh đang khoe là mẹ của cậu ta nấu xôi ngon như thế nào và hối thúc Minh Loan ăn thử. Châu Đức Bá cười cười mặc kệ mọi thứ, dù sao thì đây mới chỉ là ngày thứ 2 trùng sinh, chiều nay mình chỉ là nhân vật phụ mà thôi. Nghĩ vậy anh ta nhắm mắt lại…

“Cứu, cứu, có người đuối nước!!!”

Bỗng nhiên có tiếng kêu to từ cách đó không xa. Phía trên đầu nguồn có 1 cái hồ lớn do người dân làm rẫy múc và trữ nước để tiện tưới tiêu cho cà phê. Lúc này cả đám vội vả chạy theo tiếng kêu. Giữa hồ lúc này là Thanh Tú đang chới với trong nước, khoảng cách tới bờ phải ít nhất 5-6m. Có vẻ cậu ta đã bị chuột rút.

Trần Văn Minh nhanh chóng nhảy xuống hồ, bơi nhanh ra cứu bạn. Minh Loan nhìn thấy cảnh này thì hơi hoảng loạn, la lên thất thanh nhưng không rõ là la cái gì. 2 người khác thì luống cuống tay chân, phần lo sợ, phần là không biết làm cài gì, vì cả đám chỉ có Trần Văn Minh là biết bơi đủ giỏi để đi cứu người. Châu Đức Bá tới sau nhưng trên tay thì đã cầm theo một cây tre dài. Anh ta vội vàng ném một đầu ra phía Trần Văn Minh. Thấy cả đám quấn quít, Châu Đức Bá hét lớn:

“Cuống cái gì, cầm cây này lôi 2 đứa nó lên!”

Châu Đức Bá tiếp tục hét to: “Minh, đừng bung sức, ôm chặt thằng Tú rồi cầm cây tụi tao lôi lên!”

Có vẻ như Trần Văn Minh cũng đã hiểu vấn đề, anh ta tiếp cần Thanh Tú, lúc này đã uống no nước và sặc liên tục. Thanh Tú cũng không còn sức để vẫy vùng nữa. Trần Văn Minh vội lặn xuống 1 chút rồi dìa bạn nổi lên. Sau đó cố với đến đầu cây tre. Sau một lát thì cả 2 đã lên bờ.

Châu Đức Bá vội vàng đến nhấn mạnh vào vùng ngực của Thanh Tú, sau đó anh bịt mũi bạn và ra sức thổi không khí vào phổi. Lặp đi lặp lại quá trình này 2 lần thì Thanh Tú đã ho sặc sụa rồi dần tỉnh lại. Cả đám gồm cả Trần Văn Minh và Minh Loan đều thở phào nhẹ nhỏm ngồi hết cả ra đất nhìn nhau cười to. Châu Đức Bá cũng cười, đây đúng là một trải nghiệm nhớ đời của cả bọn. Đương nhiên, với Châu Đức Bá thì chuyện này không mới, đó cũng là lý do cho việc bình tĩnh giải quyết vấn đề của anh.

Thanh Tú, người đúng như cái tên, thanh mảnh và nhìn hơi yếu ớt. Đừng hiểu lầm, Thanh Tú là con trai nhé. Có lẽ ba mẹ của Tú muốn sinh con gái thật. Tính tình của Thanh Tú cũng hơi nhu nhược, dễ xuôi theo bạn bè. Ấy vậy mới nghe lời thằng bạn lên hồ này tập bơi. Dù gì thì mọi người cũng đều ngầm hiểu ai sai ai đúng tự biết, rút kinh nghiệm là được, chơi với nhau lâu rồi, cũng không cần trách cứ cái gì.

Cứ vậy đến 4h chiều thì cả bọn tự tan đi về nhà. Trần Văn Minh có chút tiếc nuối khi không có nhiều thời gian bên cạnh Minh Loan. Châu Đức Bá bèn an ủi:

“Đừng lo, còn nhiều cơ hội, tao sẽ hỗ trợ mày!”

“Okay, đúng vậy, để tao chở mày về!”

Châu Đức Bá nói thì nói vậy chứ anh ta thừa biết. Minh Loan chính là thích những người chững chạc, nói ít làm nhiều. Những kẻ thừa năng lượng, xôi thịt như Trần Văn Minh căn bản khó lọt vào mắt xanh của cô nàng. Xem ra việc mình cứu Thanh Tú lại khiến bản thân được cộng điểm nữa rồi. Ca này e là phải tìm người trợ giúp thôi. Nếu không cứ đà này sẽ sớm mất bạn. Châu Đức Bá vẫn còn cần hợp tác với Trần Văn Minh trong kế hoạch dài hạn của anh sắp tới.

Châu Đức Bá đã có kế hoạch tập luyện thể lực cho sáng mai. Chiều mai cũng có tiết thể dục, có thể thư giãn một chút, sau đó đi vòng vòng thăm thú thị trấn. Hy vọng là chiều mai trời không mưa.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.