Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập luyện

Tiểu thuyết gốc · 2157 chữ

Sáng sớm tinh mơ, lúc này tầm 3h45 sáng, Châu Đức Bá mắt nhắm mắt mở vừa hít hà vừa dụi mắt để kịp tỉnh táo. Hôm nay sẽ bắt đầu tập luyện thể lực. Đừng quá ỷ vào thân thể trẻ trung, nếu có thêm sự dẻo dai đến từ việc tập luyện chăm chỉ, thành công đến sẽ chỉ là sớm muộn. Sức khỏe đảm bảo thì có thể phấn đấu cho nhiều việc khác như học tập, kinh doanh, mở mang tri thức…

Trong tủ đồ của mình, Châu Đức Bá không tìm thấy được một bộ đồ nào thích hợp cho việc chạy bộ ngoại trừ bộ đồ thể dục của trường. Mang đôi giày Thượng Đình màu trắng sọc đan chéo màu đỏ, Châu Đức Bá bước ra con đường huyện lộ quen thuộc, chỉ là giờ sương sớm khiến cho tầm nhìn xa chỉ khoảng 20m.

Theo kế hoạch, Châu Đức Bá sẽ chạy đến hồ nước trung tâm của thị trấn sau đó quay về nhà cho kịp bữa sáng và lại đi bộ đến trường. Tổng quãng đường có lẽ tầm 5-6 km gì đó. Vì là mới ngày đầu nên mới xuất phát được 200m, Châu Đức Bá đã phải thở phì phò như trâu.

Cũng đúng thôi, khi còn học cấp 3 dù có bộ môn chạy bền thì cũng rất ít người yêu thích và thường xuyên tập luyện. Học sinh chính là chỉ muốn học lên lớp, đạt cái điểm cho phụ huynh nở mày nở mặt, vậy là đủ, môn thể dục chỉ là môn phụ.

Lúc này tâm trí của Châu Đức Bá điều khiển nhịp thở, cân đối lại bước chạy để tiến về phía trước. Chạy bộ lúc bắt đầu quan trọng chính là phải chạy cho đúng tư thế. Mỗi người có thể có dáng chạy khác nhau, tuy nhiên vẫn phải tuân theo các nguyên tắc căn bản. Bước thật thoải mái, đều đặn và thở sâu, một khi nhịp tim ổn định ở mức nào đó thì cơ thể sẽ theo đà mà chạy.

Châu Đức Bá cũng không vội vàng, thỉnh thoảng anh cũng sẽ dừng lại đi bộ và thở dốc. Đây cũng mới bắt đầu, không cần quá miễn cưỡng.

Xe đi trên huyện lộ cũng lác đác, phần lớn là những người dân đi làm xa. Có những nhà phải đi cả 20km mới đến được rẫy cà phê. Họ phải tranh thủ để có thể làm hết được công việc trong ngày. Tháng này chính là ngày mùa của cây cà phê. Nhà nào có diện tích vườn lớn còn phải thuê thêm công ngoài mới kịp thu hoạch.

Sau tầm 30 phút thì Châu Đức Bá cũng “lết” được tới trường học, có thể nói đây là tốc độ “rùa bò” trong lĩnh vực chạy bộ. Với Châu Đức Bá thì khó mà có thể đòi hỏi hơn được nữa. Anh nhìn thoáng qua sân trước của trường thì thấy một người đang tập bóng rổ. Châu Đức Bá cũng hơi tò mò, vì bây giờ cũng chỉ mới 4h30 sáng. Tới gần thì Châu Đức Bá nhìn rõ là 1 cô gái nhìn khá cao, tóc búi cao, dáng chạy tạo cảm giác chắc chắn, động tác ném rổ không quá nhanh nhưng nặng nề và chính xác. Châu Đức Bá cũng bị hút vào từng bước chạy của cô gái.

Có vẻ nhưng nhận ra có người đang nhìn mình, cô gái quay ra cổng xem xét. Hai ánh nhìn chạm vào nhau, Châu Đức Bá nhận ra khuôn mặt này, thì ra là lớp phó học tập Nguyễn Thị Tú Linh. Cô gái cũng nhận ra Châu Đức Bá ngay lập tức, cô có vẻ hơi nghi hoặc. Châu Đức Bá lại tập luyện thể thao rồi? Cũng chưa tới lúc kiểm tra mà? Tên này thật sự có những thay đổi kỳ lạ?! Tú Linh tự hỏi.

Thấy Nguyễn Thị Tú Linh không nói gì, Châu Đức Bá ngại ngùng gãi gãi mũi rồi cũng tiếp tục chạy bộ. Đi thêm 1 lúc nữa đi sẽ tới hồ nước lớn ở trung tâm thị trấn, vì hồ không có tên mà ở trung tâm nên dân tình cũng gọi là Trung Tâm luôn. Chu vi của hồ chỉ tầm 2km mà thôi. Một hồ nhỏ nếu so với nhiều nơi khác, nhưng là ở trung trâm của 1 nơi đông người, 1 con đường chạy dọc xuyên suốt bờ hồ tương tự như hồ Xuân Hương của Đà Lạt. Chỉ khác là bên kia đường đều là nhà cửa chi chít, đất hướng ra hồ là vô cùng đắc địa. Ở thời điểm hiện tại, nhà của Châu Đức Bá dù có bán hết tài sản thì cùng lắm cũng chỉ mua được 1 căn 80m2 mà thôi.

Chạy dọc bờ hồ vào lúc này, thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi tạt sương vào mặt, lạnh toát cả 2 má. Châu Đức Bá thật sự là rất hoài niệm cái cảm giác này. Nhưng đáng tiếc, kiếp trước rất ít khi dậy sớm để ra bờ hồ tập luyện.

Ngoài chạy bộ thì Châu Đức Bá cũng đã nghĩ đến chuyện đi tập gym. Tuy nhiên, nghĩ thì lại thôi, thời điểm này dân tình còn lo kiếm ăn làm giàu thoát nghèo chứ ít ai quan tâm đến hình thể. Muốn đi tập thể hình? Có cách hay hơn là chúng ta sẽ đi cuốc đất, bốc vác và vô số việc cần sức khỏe tay chân. Vậy nên sẽ không có quán tập gym nào được mở ra cho đến 2010.

Vừa chạy vừa nghĩ linh tinh thì chốc lát Châu Đức Bá đã về đến nhà. Trời rất lạnh, nên Châu Đức Bá phải tự nấu nước để tắm sau đó ăn nhẹ một cái rồi thay đồ đến trường.

Vẫn như cũ, đến sớm thì sẽ gặp những cán bộ lớp xinh đẹp, đôi lúc thì 1-2 người, đôi lúc sẽ đủ cả 3. Dẫu vậy Châu Đức Bá không có nhiều tâm tình nhìn ngắm, anh ta biết là biết vậy, vì cảm thụ cái đẹp của người trưởng thành nó hơi khác. Trừ khi bạn biến thái, chứ thông thường thì người trưởng thành sẽ thích người trưởng thành. Nếu là một cô gái 30 tuổi, Châu Đức Bá có thể sẽ nhìn lâu một chút, còn những cô bé này đối với anh ta mà nói, nó có gì đó vẫn còn quá non nớt.

Lý do những Lê Thảo Nguyên, Nguyễn Thị Tú Linh hay Trần Hạ Nghi đến sớm là bởi vì tranh thủ học tập. Họ không học khuya thì sẽ dậy sớm để bù lại. Châu Đức Bá muốn đến sớm không phải để học, anh ta muốn làm những thứ trong kiếp trước không làm được, muốn cảm nhận giây phút mặt trời mọc và dần xóa tan những màn sương lạnh. Qua vài ngày thì việc Châu Đức Bá đến sớm cũng không có gì lạ với những người trong lớp 11A5. Có người còn tưởng anh ta đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên thích học, muốn phấn đấu rồi?

Lần này thì Nguyễn Thị Tú Linh đã để ý Châu Đức Bá lâu hơn một chút. Cũng không có gì đặc biệt, nhưng không còn lạnh nhạt nữa. Đừng tưởng con gái để ý bạn là đã thích bạn. Có khi quen nhau rồi cũng chưa chắc là yêu, họ chỉ chấp nhận bạn mà thôi. Kết luận kinh điển, phụ nữ quá phức tạp.

Buổi sáng học tập không có gì nổi bật ngoại trừ việc lớp trưởng thông báo một chút về việc mua quà tặng cô giáo chủ nhiệm nhân ngày 20/10. Châu Đức Bá vẫn duy trì thói quen học tập đều đặn và vừa đủ đúng chuẩn mực của một người đàn ông. Tan học, Châu Đức Bá đi thẳng một mạch về nhà ăn trưa, nghỉ 1 lát rồi lại quay lại trường. Buổi chiều Trần Văn Minh đến đón anh ta đi học môn thể dục.

Sân trước và sau của trường Nguyễn Trãi chỉ rộng khoảng gấp sân bóng rổ. Nếu là để học các môn điền kinh thì không phù hợp. Vì vậy nhà trường sẽ tổ chức học tại sân vận động của thị trấn cách đó không xa.

Lúc này Châu Đức Bá và Trần Văn Minh đang lững thững đi bộ từ bãi giữ xe đi ra. Cả 2 đều mặc đồng phục thể dục của trường THPT Nguyễn Trãi, áo trắng, trên vai 2 vạch xanh, logo trường ở ngực trái, quần cũng có 2 vạch trắng trên nền xanh. Có thể nói là style tương tự như một bộ tracksuit của hãng thể thao nước Đức. Ở thị trấn Lạc Dương và cả tỉnh nói chung không có đồng phục đi học. Bình thường, học sinh sẽ phải mặc quần xanh (hoặc đen) áo trắng, không được phép bỏ áo ra ngoài quần, áo khoác thì tùy chọn. Với nữ thì thứ Hai hoặc ngày lễ phải mặc áo dài. Tây nguyên từ tháng 8 mưa rất nhiều, nhiều lúc cảm thấy các bạn nữ thật sự rất đáng thương. Áo dài may không rẻ, giặt giũ, bảo trì mệt mỏi, mặc lại bất tiện đủ đường. Mỗi tháng lại có 1 ngày đau bụng, nếu mà trúng bữa phải mặc áo dài, đó là thật sự không may mắn.

Đúng 2h30 chiều, thầy Hải dạy thể dục bắt đầu điểm danh. Có 1 điều mà Châu Đức Bá luôn nhớ về thầy, đó là ông luôn ăn mặc rất lịch sự, quần tây đóng thùng cùng với áo sơ mi trắng ngay cả trong giờ thể dục. Chưa kể, nhìn thầy hơi… ẻo lả 1 tí. Đừng có nghĩ bậy, thầy Hải là có vợ có con, tính tình cũng chỉ là có chút “nhu mì” mà thôi.

Phần lớn những đứa con gái thời đó đều khá thích thầy Hải nói riêng và các thầy thể dục nói chung vì cho điểm chúng nó cực kỳ dễ tính. Còn bọn con trai thì phải nói là đối xử cực kỳ “công bằng”. Bạn thích nói lý? Được rồi, bạn đi mà tranh cãi với đám phụ nữ đi. Họ sẽ lại chẳng trề môi mà nói bạn thật “đàn bà”.

Bắt đầu bài tập chạy bền, thầy Hải yêu cầu nam phải hoàn thành 3 vòng sân, trong khi nữ sẽ là 2 vòng. Châu Đức Bá đang chạy đến vòng thứ 3 thì bị vượt lên bởi một bạn nữ, đó là Tú Linh. Có vẻ như 2 vòng đối với sức của cô là quá nhẹ nhàng, nên muốn chạy thêm cho thỏa mãn. Cô gái này thật sự là yêu thích thể thao. Châu Đức Bá luôn giữ tốc độ đều đặn, không nhanh mà cũng không chậm. Dù bị Tú Linh vượt qua thì Châu Đức Bá cũng không quá quan tâm, sau một lát thì về đích ở mức trung bình.

Nguyễn Thị Tú Linh đã về đích từ sớm dù chạy đủ 3 vòng như đám con trai. Cô thấy Châu Đức Bá chậm rì rì cán đích thì hơi nhíu mày. Bèn đi lại muốn hỏi thăm điều gì đó.

“Này bạn, buổi sáng bạn tập chạy bộ nhỉ?”

“Ừ đúng rồi!”. Dù hơi ngạc nhiên là tại sao Tú Linh muốn tiếp cận mình, Châu Đức Bá vẫn thản nhiên trả lời.

“Vậy sao chạy chậm vậy?”

“À, mình vẫn đang tập, chưa quen lắm!”

“Buổi sáng hay chạy mấy giờ?”

“Cũng không có cụ thể, tầm 4h, cỡ đó!”

“Ừ!”

Nói xong Nguyễn Thị Tú Linh quay người đi về phía đám người của lớp.

“???”

Nói thật là Châu Đức Bá không quá quen thuộc cô gái này, dù là trong ký ức kiếp trước đi nữa. Anh ta biết Tú Linh là người nổi bật vì xinh đẹp, học giỏi, nhiều người mến mộ, kiếp trước anh ta không muốn đi tìm hiểu. Phần lớn thời gian kiếp trước là vùi đầu vào video game. Châu Đức Bá học không giỏi, có thể nói là không cùng một tầng thứ với những con người kiểu này. Nên nói thẳng là khá tự ti, thứ an ủi tâm hồn và cái mà anh ta giỏi nhất chính là những trò chơi điện tử. À cũng phải nói thêm, Châu Đức Bá là người cực kỳ yêu thích bộ môn tin học. Anh thường xuyên có mặt tại phòng máy tính của trường để vọc vạch và làm những thứ liên quan đến lập trình. Các thầy tin học của trường đều quen mặt Châu Đức Bá và cũng mặc kệ cho anh ta thích làm gì thì làm.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.