Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm bạn cùng lớp, bất ngờ cứu người

Tiểu thuyết gốc · 2505 chữ

Thứ 5 là một ngày yêu thích của những học sinh trường THPT Nguyễn Trãi, trong ngày này các khối chỉ học có 3 tiết mà thôi. Châu Đức Bá vẫn đến lớp học như bình thường, anh không quan tâm đến sự việc bị chặn đánh ngày hôm qua. Đối với một người trưởng thành thì những điều này cũng không có gì đáng lo lắng, khi còn nhỏ tâm lý chưa đủ vững vàng nên hay lo trước lo sau. Nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì quá nghiêm trọng.

Nạn bắt nạt học đường ở đâu cũng có, nhưng dưới quê thường ít hơn do cha mẹ dù sao cũng quan tâm nhiều đến con cái. Nông thôn ít người, vì vậy mọi người cũng quen biết nhau và quan tâm đến nhau nhiều hơn.

Việc Châu Đức Bá bị chặn đánh hội đồng liên quan đến việc anh thường xuyên gần gũi với Nguyễn Thị Tú Linh, người được xem là 1 trong 4 người đẹp có khí chất tốt nhất ở thị trấn Lạc Dương. Sao cũng được, Châu Đức Bá căn bản không nghĩ nhiều, buổi sáng anh vẫn tiếp tục chạy bộ như thường lệ và đương nhiên Tú Linh vẫn kè kè với anh ta.

Vì đã kinh lịch nhiều rồi, người đẹp hơn cũng không phải chưa gặp qua, Châu Đức Bá cũng thấy không có cảm giác gì với những cô bé trong lớp. Tiện thì giúp đỡ nhau, không tiện thì không có gì đáng nói, cũng không cố gắng đi thể hiện cái gì.

Dù vậy, cũng không ai biết anh ta xuyên về đây và cũng không biết tư tưởng trong đầu của Châu Đức Bá như thế nào. Thấy anh ta cặp kè với người mình thích, thử hỏi có ai mà không tức. Còn có tên tự cho là đúng, đem người ta thành “vợ” mình rồi???

Trước khi tan tiết thứ 3, lớp trưởng Lê Thảo Nguyên muốn tuyển chọn một vài người đi thăm 1 người bạn học trong lớp. Người này tên là Đỗ Văn Trung, đã xin nghỉ học luôn với lý do gia đình. Lớp trưởng muốn đến nhà động viên cho bạn đi học trở lại. Châu Đức Bá không có ấn tượng gì về việc này, có lẽ kiếp trước có phát sinh, nhưng Châu Đức Bá lúc đó rất ít khi để ý việc của lớp.

Tiếng trống tan trường vang lên, Châu Đức Bá từ tốn cầm cặp sách rời lớp. Đúng lúc này có tiếng gọi:

“Này Bá, ở lại đi cùng mình đi!”

“Bận rồi!”

“Vậy tặng quà đi!”

“Được rồi, đi đâu?”

Lê Thảo Nguyên đắc ý cười thầm: “Hừ, ra vẻ đạo mạo là giỏi, thật đáng ghét!”

Thực ra từ chối Lê Thảo Nguyên cũng không phải là khó, chỉ cần chạy đi là được. Cô ấy cũng chẳng làm được gì. Nhưng Châu Đức Bá cảm thấy, bản thân ngày xưa đã chạy trốn nhiều rồi. Giờ có người lôi lôi kéo kéo, vậy cũng tốt, trải nghiệm nhân sinh, để xem có gì khác biệt so với những thứ mình đã từng trải qua.

Nhà của Văn Trung cách khá xa trung tâm thị trấn, phải đi ít nhất là 3-4 cây số. Cả nhóm 10 người đi bằng xe đạp. Châu Đức Bá lắc đầu bất đắc dĩ, anh phải chở lớp trưởng Lê Thảo Nguyên vì cô không đi được xe đạp. Đường ở tây nguyên dốc lên dốc xuống liên hồi, hiếm có đoạn nào bằng phẳng quá lâu. Châu Đức Bá không phải là khỏe, anh chưa tập luyện đủ lâu để thật sự nổi trội. Tuy vậy cũng không tốn nhiều sức để chở lớp trưởng vì cô cũng khá nhẹ. Con gái nhà giàu dù được ăn uống đầy đủ cũng biết cân nhắc cho bản thân, đây là điển hình của tính cách nữ cường nhân. Bản thân biết tiết chế từ nhỏ, thì có thể tự học hỏi tốt, biết tự chọn cho mình con đường mang lại lợi ích to lớn. Thông thường nhìn vào một người, họ tốt hay họ xấu, lúc nhỏ thể hiện rõ ràng trước mắt.

Lê Thảo Nguyên trong mắt Châu Đức Bá không che dấu được cái gì. Đương nhiên đây cũng chỉ là cái nhìn chủ quan từ phía Châu Đức Bá. Dẫu vậy, dù là chủ quan thì cũng phải xem người đánh giá là ai. Châu Đức Bá từng là CEO của một công ty hàng đầu, anh lên được vị trí cao cũng là do có khả năng nhìn người cũng như biết cách dùng đúng người đúng việc.

Xe đang lên 1 đoạn dốc khác dài, Châu Đức Bá sức lực không tệ những cũng phải thở 1 chút. Phía sau thì Lê Thảo Nguyên âm thầm cười nham hiểm: “Cho đáng đời!”. Chỉ mới gần đây Lê Thảo Nguyên mới thật sự chú ý tới Châu Đức Bá. Đã là bạn học hơn 1 năm, Châu Đức Bá không có gì nổi bật, đáng ra, Lê Thảo Nguyên không thể để ý anh chàng này được. Nhưng cái phong thái ung dung chết tiệt của hắn làm cô không thể không nghĩ tới được. Tâm trạng của cô đó là phải “đì” Châu Đức Bá vài lần cho hả “mối hận” trong lòng. Nếu Châu Đức Bá biết được suy nghĩ của cô nàng đang ngồi sau lưng mình thì chắc chắn sẽ đen cả mặt. Đi học, anh chính là khiêm tốn đến cực điểm, cô giáo nhiều lần thảo luận 1 số vấn đề, dù Châu Đức Bá có biết cũng sẽ không đi phát biểu. Ấy vậy mà anh vẫn bị ai đó để ý, quả thật giác quan thứ 6 của phụ nữ không phải để cho vui.

“Có mệt không?”

“Sao bây giờ mới hỏi?”

“Có thành vấn đề?”

“Không thành vấn đề!”

Châu Đức Bá buồn cười, thả thả chân đạp để xe đổ dốc.

Nhà của Đỗ Văn Trung ở sâu bên trong một con đường đất rất bụi. Mặt đường toàn là bột đất mịn, mưa xuống thì đường này sẽ thành bùn nhão, đi lại vô cùng khó khăn. Đi đến cuối đường đất, 2 bên đều là rẫy cà phê, thỉnh thoảng mới bắt gặp một căn nhà cấp 4.

Chào đón cả nhóm là 2 chú chó vàng, tiếng sủa rất đanh, vang vọng cả khu. Đám con gái đều sợ bị cắn nên không dám nhúc nhích, đám con trai thì chần chừ. Có người hô to mấy lần: “Trung ơi!”. Nhưng không có người đáp lại, tụi chó thì càng sủa mạnh hơn. Có lẽ nhà cách cổng hơi xa hoặc người bên trong đã đi đâu đó.

Thấy vậy, Châu Đức Bá hỏi lớp trưởng:

“Nhà này đúng chưa?”

Lê Thảo Nguyên gật đầu, cô đã từng đến đây cùng bạn bè trong dịp tết năm ngoái.

Châu Đức Bá nghe thấy vậy thì dựng xe đạp, bình tĩnh đi bộ về phía cổng, thản nhiên coi như không. Lê Thảo Nguyên cũng hơi sợ, cô thấy Châu Đức Bá quá liều lĩnh nên cũng lo cho anh.

Châu Đức Bá không phải là không sợ, mà anh đang sử dụng kiến thức của mình để giải quyết vấn đề. Nếu thất bại, đám chó này lao tới cắn thì Châu Đức Bá cũng đành phải phản công, có thể bị thương nhưng phải thử mới biết.

Châu Đức Bá ngồi xuống cầm lấy một khúc cây bên đường, 2 con chó thấy vậy cũng không dám tới gần người quá mức, cứ vừa lùi vừa sủa. Một ngôi nhà gỗ hiện ra trước mắt Châu Đức Bá, anh dừng lại hô to:

“Trung ơi, có nhà không, bạn trong lớp đến chơi nè!”

Đợi 1 lúc thì vẫn không có người đáp lại, có vẻ như không có người bên trong. Nhưng sao cửa nhà lại mở nhỉ?! Châu Đức Bá hơi nghĩ nghĩ 1 chút rồi đi thẳng vào trong, 2 chú chó giờ cũng không dám làm gì, có thể là e ngại khúc cây trên tay anh.

Một mùi rượu nồng lên khi Châu Đức Bá vừa định đẩy rộng cánh cửa chính. Anh nhìn thấy vết ói mửa trải khắp phòng khách, ánh sáng hơi yếu, nhưng bất ngờ Châu Đức Bá thấy có người nằm ở góc nhà.

Không ổn!

Châu Đức Bá vội la lên: “Tụi bây, vào đây lẹ lên, có người bất tỉnh!”

Cả đám quýnh cả lên, chưa bao giờ tụi nó phải đối mặt với những tình huống kiểu này, thêm nữa còn có 2 con chó nha. Lê Thảo Nguyên là quyết đoán nhất, cô mặc kệ đám chó, vừa dắt xe đạp vừa đi nhanh vào cổng nhà. Cả đám còn lại đành phải đi theo. Hai con chó vàng lúc này thấy đông người đi vào, cũng đành sủa cho có rồi nằm dưới tán cây gầm gừ.

Khi Lê Thảo Nguyên đi tới cửa thì Châu Đức Bá cũng đã đi vào trước 1 chút. Anh xem xét thì thấy người đàn ông đang nằm xấp có mạch cổ vẫn đập dù hơi yếu. Chưa rõ tình huống thế nào, nhìn dấu vết có vẻ người này say rượu hoặc ngộ độc cái gì đó. Nếu đã ói ra thì sẽ không quá nguy hiểm, nhưng vẫn cần đến bệnh viện thật nhanh.

Thời này không phải dễ kiếm điện thoại để gọi cứu thương. Phải chạy đi báo cho người khác đến giúp thôi. Ngôi nhà gần nhất là gần 1km. Châu Đức Bá vội chạy ra sân lấy xe đạp chạy đi cấp tốc. Lê Thảo Nguyên định nói cho đi chung với nhưng nghĩ lại thôi. Để Bá đi một mình thì nhanh hơn, mình thật là…

May mắn là nhà dân gần nhất có xe máy, họ cũng quen biết với nhà Văn Trung. Đến nơi thì mới biết, người bất tỉnh là ba của Trung. 2 người hàng xóm vội đỡ ba của Trung lên xe và đi thẳng tới bệnh viện thị trấn.

Nhìn xe máy đi xa, Lê Thảo Nguyên thở dài ra một cái, hôm nay tính là tới động viên bạn đi học trở lại. Ai ngờ lại phải gặp tình huống bất ngờ như thế này, lại cũng không gặp được Văn Trung nữa, chuyến đi xem như công toi.

Châu Đức Bá cười cười an ủi:

“Thôi, dù gì cũng là cứu người quan trọng hơn! Cần thì hôm khác quay lại!”

Nói đoạn, Lê Thảo Nguyên cũng cho giải tán, ai về nhà đó. À, còn Châu Đức Bá thì phải đèo cô nương này về thị trấn nữa. Quá bi ai, con nít lại đi hành hạ người già!

Thay vì đi lại tuyến đường cũ để về lại trung tâm, Châu Đức Bá quyết định đi sâu vào đường nhà của Văn Trung. Anh vừa thấy một cặp mẹ con đi xe máy đi về hướng đó. Việc làm này của Châu Đức Bá khiến Lê Thảo Nguyên nghi hoặc:

“Bá, đi lộn đường rồi ông nội!”

“Không, mình cố ý á! Đợi lát được thì biết, hy vọng phán đoán của mình đúng!”

Đi chưa quá xa, nhưng hai bên đường toàn là rẫy cà phê và hoa cúc quỳ (dã quỳ), Lê Thảo Nguyên có vẻ hơi sợ, cô chưa biết Châu Đức Bá định làm gì nhưng cô chọn tin tưởng anh chàng. Lúc này cô bé đành túm nhẹ vào cái đuôi áo của Châu Đức Bá. Cảm giác được, Châu Đức Bá buồn cười cũng không nói gì.

Vượt qua một loạt đoạn đường gập ghềnh, lúc này có một căn nhà, cũng không tính là nhà, đúng hơn là một căn chòi, Châu Đức Bá thấy 2 mẹ con đang ngồi ăn soạn để chuẩn bị ăn cơm trưa.

Anh hỏi: “Dạ, chào cô, cô cho cháu hỏi một chút việc được không ạ?”

Hơi bất ngờ một chút nhưng người phụ nữ thấy 2 người mặc trang phục học sinh thì cũng bớt đi đề phòng đáp lại: “Có việc gì không?”

“Dạ, cô có biết nhà của Đỗ Văn Trung không ạ? Trung là bạn học chung lớp với tụi cháu.”

“À, thằng Trung con ông Hải Dớ hả?” Nói đoạn, thấy mình lỡ lời, người phụ nữ cười ra hơi xấu hổ, lộ ra hàm răng màu vàng vàng. Cô đẩy đẩy lửa vào bếp củi rồi nói tiếp:

“Nhà nó ở đầu đường kìa, mấy đứa đi lố rồi.”

“Dạ, đi ngược lại phải không cô?”

“Ừ, đúng rồi, trong này toàn rẫy cà phê thôi, chỉ có nhà ông Hải là sống luôn ở đây.”

“Hình như ba của Trung uống rượu hơi nhiều phải không cô?”

“Ừ, chuẩn luôn, thằng cha này mỗi lần uống rượu vào là không biết trời đất gì hết, đánh vợ đánh con ghê lắm. Tao nhớ có đợt công an tới làm việc đó.”

“Gì ghê vậy cô!” Châu Đức Bá tỏ vẻ cảm thán một chút.

“Mới bữa, 2 hôm trước, tao đi làm thấy vợ con ổng xách vali dọn đi luôn rồi.”

Đã nghe được thông tin quan trọng, Châu Đức Bá cảm ơn người phụ nữ và chở Lê Thảo Nguyên trở về. Trên đường về, phải đợi một lúc khi qua hết quãng đường khó đi thì lớp trưởng mới chọt chọt lưng Châu Đức Bá hỏi:

“Nè, sao ông biết là phải đi hỏi người ta vậy?”

Châu Đức Bá cũng không keo kiệt giải thích 1 chút suy nghĩ của mình. Lúc ra sân nhà của Văn Trung, Châu Đức Bá vô tình thấy người phụ nữ chở con nhỏ đi làm. Ở nông thôn thì người ta sẽ đi làm mỗi ngày, ngày nào cũng đi qua đoạn đường này. Khu này cũng không nhiều nhà, kiểu gì thì người phụ nữ đó cũng nắm một ít thông tin.

Là một gái thông minh, Lê Thảo Nguyên nhanh chóng hiểu được cách làm của Châu Đức Bá. Vấn đề là, làm sao một thiếu niên 15 tuổi đủ tinh tế nghĩ đến những điều này. Chưa kể còn cất công đi làm và dù lấy được thông tin thì cũng chẳng có lợi gì cho mình. Thường thiếu niên sẽ không thích những việc kiểu này.

Vâng, đúng vậy, với Châu Đức Bá đó là trải nghiệm, muốn làm phép thử, muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình sau khi chứng kiến những điều đã xảy ra trong căn nhà của gia đình Đỗ Văn Trung.

(Công ty mình tuần này không làm thứ 7, sẽ cố gắng viết nhiều vào cuối tuần. Tối mai còn có bóng đá nữa, mình rất thích xem EPL, fan Chè nha, thật đang mong chờ.)

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.