Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị chặn đánh

Tiểu thuyết gốc · 2614 chữ

Như thường lệ, Châu Đức Bá cố gắng tập thói quen thức dậy lúc 3h45. Nghĩa là để ngủ đủ 8 tiếng, anh ta phải đi ngủ lúc 8h tối. Nếu bạn ở thành phố chắc sẽ cảm thấy kinh ngạc về việc này. Những nếu bạn là dân tỉnh lẻ, nhất là ở tây nguyên sẽ thấy hết sức bình thường. Có những nhà còn đi ngủ lúc 7h30 tối cơ.

Sau này internet phát triển, giới trẻ dưới quê cũng sẽ có nhiều lý do để thức hơn. Nhưng chung quy thì người làm nông sẽ muốn đi ngủ sớm và dậy sớm.

Châu Đức Bá chạy đúng theo tuyến đường đã chọn. Lúc qua cổng trường anh ta cũng liếc 1 cái xem cô bé Tú Linh có đang tập bóng rổ hay không. Đáng tiếc, hôm nay cô ấy chắc là chưa dậy. Dù gì thì lúc này cũng chỉ mới hơn 4h sáng một chút thôi. Châu Đức Bá bật cười lắc đầu chạy tiếp.

“Này bạn ơi!”

Châu Đức Bá nghe tiếng hơi quen quen, quay đầu thì thấy Nguyễn Thị Tú Linh đã đứng sẵn cách cổng trường không xa. Hôm nay cô mặc một bộ đồ bó sát, đậm chất điền kinh hơn so với bộ đồ rộng của môn bóng rổ. Thấy Châu Đức Bá hơi nghi hoặc thì Tú Linh nói:

“Mình chạy bộ chung nha!”

“Không tập bóng rổ?”

“Chơi hoài cũng chán. Muốn đi chạy bộ mà đường vắng quá!”

“À à”

Hóa ra cô nàng hỏi giờ chạy của mình hôm qua là muốn đi chạy chung. Thật là…

Dù là trải đời nhiều rồi, nhưng Châu Đức Bá cũng thấy bất ngờ vì hiếm có cô gái nào ở độ tuổi này mà lại kiệm lời như vậy. Nói thật, trong tư tưởng hơi cố hữu của Châu Đức Bá thì phụ nữ chính là nói rất nhiều. Nếu bạn thấy họ nói ít thì chắc là bạn chưa bắt đúng sóng hoặc đơn giản là họ không thích bạn mà thôi.

Nói đoạn, Nguyễn Thị Tú Linh cũng tiến lên chạy song song với Châu Đức Bá. Chạy qua hàng loạt ngôi nhà thì cặp đôi nhanh chóng vòng đến bờ hồ. Trong suốt quãng chạy của mình thì Châu Đức Bá yêu thích chính là đoạn này. Chạy bên hồ bạn sẽ thấy nhiệt độ nó lạnh hơn bình thường. Hơi nước bốc lên kèm gió thổi qua, dù là nhẹ thôi cũng buốt hết cả mặt. Lạnh thì lạnh, nhưng thật là thoải mái.

Chạy ngược gió nên hơi nước sẽ phủ đến khiến 2 người giảm tốc độ. Châu Đức Bá chủ động chạy nhanh hơn một chút để khoảng cách vừa đủ trước cô gái tầm 1m. Điều này sẽ giúp Tú Linh, người mặc chỉ 1 lớp áo mỏng cảm thấy đỡ lạnh hơn 1 chút. Có vẻ như hiểu ý anh bạn cùng lớp, cô nàng cũng không cố vượt qua, dù Châu Đức Bá chạy không nhanh.

Hết 1 vòng hồ, Châu Đức Bá dẫn đường quay lại trường, lúc này đã hơn 5h sáng. Bình thường nếu chạy một mình, Châu Đức Bá sẽ không chọn quay lại cổng trường, rõ ràng đây là ngược hướng của anh ta.

“Thôi, tạm biệt, mình về nhà đây, nhà bạn chắc ở gần trường nhỉ?”. Châu Đức Bá dừng lại vừa thở vừa hỏi.

“Ừ, tạm biệt”.

Châu Đức Bá chào xong thì cũng vội chạy về nhà. Nguyễn Thị Tú Linh đi 1 lúc thì dừng lại quay lưng nhìn Châu Đức Bá chạy đi ngược hướng với mình. Không biết là cô gái trẻ đang nghĩ gì…

---

Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam, cô giáo chủ nhiệm đã đến thăm lớp vào sau tiết 2. Lớp trưởng Lê Thảo Nguyên đã thay mặt lớp để tặng cô một lẵng hoa lớn cùng món quà lưu niệm. Châu Đức Bá lúc này lại nghĩ đến vợ của mình ở kiếp trước. Lần gần nhất anh tặng vợ một đóa hoa là lúc nào nhỉ? Có lẽ là rất lâu rồi, có lẽ là lúc Châu Đức Bá còn chưa thành công trong sự nghiệp.

Châu Đức Bá là không phải là người lãng mạn, cũng là người thực tế, thỉnh thoảng sẽ hơi thực dụng. Đến ngày nào đó cần chúc mừng, Châu Đức Bá sẽ chở vợ con đến một quán ăn sang trọng trong trung tâm thành phố cùng thưởng thức bữa tối, vậy là xong. Thậm chí nhiều khi anh ta còn chả quan tâm, vợ mình có thật sự thích nhà hàng đó hay không nữa. Cái anh quan tâm cũng chỉ có công việc, hoặc là nói công việc cuống lấy đầu óc và tâm trí anh. Cuộc sống của anh ở kiếp trước chung quy cũng là quay quanh nó.

Thất thần 1 lúc thì Châu Đức Bá bị đánh tỉnh bởi tràng pháo tay thật lớn của cả lớp. Cô giáo phát biểu vài câu rồi đi ra. Lúc này mới là tới màn đặc sắc. Hầu hết nam giới của lớp A5 và cả đám đang thụt thò ngoài cửa thì nhau gửi thiệp, quà, hoa cho 3 cô cán bộ lớp xinh đẹp. Châu Đức Bá dám cam đoan, các cô nữ còn lại phải thấy tự ti lắm đây. Mặc kệ bảo táp mưa sa, người làm việc người, mình làm việc mình, không đúng không sai, chỉ là thích thì cứ làm thôi. Châu Đức Bá buồn cười, cuối đầu vẽ vẽ lên trang giấy trắng. Anh ta đang nghĩ xem làm thế nào để kiếm 1 khoảng vốn để bắt đầu công cuộc kinh doanh.

Trong kinh doanh, nguồn vốn khởi đầu là vô cùng trọng yếu. Bạn có sức, có tài, có tầm nhìn nhưng không ai đầu tư hoặc không đủ tiền trả cho các chi phí phát sinh và duy trì hoạt động thì chính là chết ngay từ trong trứng nước. 10 triệu đồng trong vòng 3 tháng tới là mục tiêu của Châu Đức Bá. Thời điểm đầu những năm 2000, 10 triệu là một con số khá lớn. Để dễ hình dung thì nó tầm gần 2 cây vàng. Đương nhiên giá vàng ở mỗi năm lại tăng lên. Năm 2002, một ổ bánh mì thịt ở Sài Gòn là 2000-3000 VND mà thôi. Nếu so theo cảm giác thì 10 triệu ở 2002, cũng to bằng 50 triệu ở thời điểm 2021.

Đối với một học sinh mà nói thì việc tuyên bố tự kiếm 10 triệu là chuyện hài tiếu lâm. Mỗi ngày gia đình ở thị trấn Lạc Dương cùng lắm chỉ cho con cái của họ 5000 VND. Bạn thử nhịn ăn sáng, nhịn ăn vặt rồi tiết kiệm đi. Đừng làm chuyện vô ích nữa. À, cái này không tính những nhà đi học bằng ô tô như lớp trưởng của Châu Đức Bá. Nhắc tới lớp trưởng đại nhân lại chợt nhớ là hình như còn thiếu cô ấy 2000 VND. Thôi, đợi lúc tan học trả lại vậy. Nghĩ nghĩ, Châu Đức Bá tiếp tục hí hoáy viết viết, vẽ vẽ những thứ khó hiểu.

Chợt lúc này một bàn tay trắng nõn ngửa ra trước mặt Châu Đức Bá. Anh ngẩn lên thì nhìn thấy lớp trưởng đang chìa tay về phía mình, mày nheo lại trông đầy chất vấn. Châu Đức Bá buồn cười tỏ ý đã hiểu, cuối người xuống móc từ trong cặp sách ra 2000 VND mới nhất mình có. Sau đó cười mỉm đặt nhẹ tờ tiền lên tay của Lê Thảo Nguyên rồi nói: “Cảm ơn nhiều, lớp trưởng”.

Lúc này Lê Thảo Nguyên đứng hình mấy giây, tay vẫn chưa thu hồi, mắt trợn lên nói:

“Quà đâu?”

“Quà gì?”

“Quà 20/10”

“Sao phải tặng?”

“Cả lớp đều tặng, chỉ ông là không!”

“Nói quá, còn thằng Minh…”. Nói giữa chừng thì quay người nhìn ra sau lưng. Hỡi ôi, thằng Minh nó còn chưa tới. Rồi hiểu luôn, biết là nó đi đâu luôn rồi…

Châu Đức Bá vội cười hòa hoãn nói: “Cho nợ đi, sẽ tặng quà sau”.

“Hừ, nhớ đó!”. Lê Thảo Nguyên không thèm nói gì thêm quay về chỗ ngồi của mình.

Châu Đức Bá cười miễn cưỡng lắc đầu tự hỏi. Từ khi nào cô gái này nhắm vào mình rồi.

Trong một rừng cây lá xanh thì đúng là cây lá đỏ sẽ nổi bật nhất. Căn bản Châu Đức Bá không muốn làm cây lá đỏ. Nhưng vốn tính cách của anh ta đã tự nhiên toát ra khí chất rồi. Nói thật là không cần làm gì nó cũng tạo ra một sự điềm tĩnh và tự tin đáng ngưỡng mộ.

Trước khi tiết 3 bắt đầu thì Trần Văn Minh cũng đã quay lại, mặt mũi yểu xìu thật vọng hiện rõ trên mặt. Châu Đức Bá buồn cười hỏi:

“Sao rồi, lại bị từ chối?”

“Không có, sao vậy được!”

“Chứ sao?”

“Người ta không chỉ nhận quà của mình tao, mà còn nhận của người khác nữa!”

“Haha”

“Mày cười đi, mấy thằng không biết yêu đương là gì không hiểu được đâu.”

“Rồi rồi.”

Châu Đức Bá cười xong thì nói tiếp:

“Người ta chưa đồng ý làm bạn gái mày, thì đương nhiên phải nhận quà của tất cả rồi. Nếu nhận riêng của mày hóa ra là công khai đồng ý. Vậy có phải là quá tào lao hay không?”

Giống như nhận ra được điều gì, Trần Văn Minh nhanh chóng hớn hở trở lại:

“Ừ ha, cũng đúng, mày nói tao thấy hợp lý quá. Đường dài cái gì ngựa ngựa…”

“…”

Trần Văn Minh đúng là to xác mà đầu óc đơn giản. Người như vậy cũng tốt, có đôi khi nghĩ nhiều quá lại khiến cuộc sống phức tạp, cũng chưa chắc là đạt được hạnh phúc.

Giờ tan học đã điểm sau một hồi trống dài. Ôi cái tiếng trống thật là đáng nhớ khiến tâm hồn của một kẻ 50 tuổi thổn thức khôn nguôi. Còn với hơn 500 học sinh còn lại, nó như là dấu hiệu giải thoát cho “tù đày” suốt gần 5 giờ đồng hồ.

Vẫn một lộ tuyến suốt những ngày qua, Châu Đức Bá chậm rãi bước từng bước nhỏ đi về nhà. Lúc này vừa ra khỏi biển báo khu đông dân cư của thị trấn thì có 3 thiếu niên đang hóng mát dưới 1 cây mít ven đường bất ngờ xông ra chặn đường Châu Đức Bá.

“Ê, thằng kia, đứng lại tao biểu!”

Châu Đức Bá hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng đáp lại:

“Có chuyện gì?”

“Thích đánh mày đó có được không?”

“…”

Châu Đức Bá hơi buồn cười, cái lý do này thật là miễn cưỡng quá đi. Nếu là khi còn nhỏ, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy lo lắng vì sợ bị đánh. Còn lúc này, điều tự hỏi trong đầu của Châu Đức Bá là, tại sao bỗng nhiên có người chặn mình. Nếu suy xét lại thì quả thật mình không hề đắc tội với ai, nếu không muốn nói là bản thân đã sống khiêm tốn đến cực điểm.

Đang vội suy nghĩ thì thằng nhóc nhỏ nhất trong nhóm hô lên:

“Cười cái cmm”

Đồng thời, cậu ta cũng chạy thật nhanh đến nhảy lên tung chân đá về phía Châu Đức Bá. Lúc này Châu Đức Bá cũng hơi giật mình. Gì? Thằng nhóc này sao nóng vội vậy???

Nói thì nói vậy chứ tình huống xảy ra rất nhanh, Châu Đức Bá không hoảng loạn, mà xoay người nhẹ qua trái hướng về phía lề đường khiến cú “song phi” của nhóc lùn bị hụt. Cũng may, 2 người còn lại chỉ đứng quan sát thăm dò và cũng hơi chần chừ. Chứ nếu 3 thằng đều máu chó, xông vào cùng lúc thì Châu Đức Bá có bình tĩnh đến mấy cũng phải nếm đòn.

Không đạt được mục đích, nhóc lùn vẫn rất hung hăng, đứng dậy đạp thêm cú nữa về phía Châu Đức Bá. Lần này, Châu Đức Bá dùng thả cặp da, dùng 2 tay chộp lấy chân đang trên không của nhóc lùn kéo 1 cái. Thằng nhóc tội nghiệp mất trụ ngã nhào xuống đất khiến đất đỏ dính hết lên quần áo sáng màu. Phen này sẽ bị ba mẹ đánh cho xem.

Châu Đức Bá không ham chiến mà lùi lại 1 chút cách xa 3 người khoảng 3m nhằm có cái nhìn tổng quan tốt hơn mà cũng để phòng bị tấn công lần nữa.

“Tao không quen tụi mày, đánh tao thì tao đánh lại, chưa kể là tao sẽ tố lên thầy hiệu trưởng. Nhẹ thì tụi mày phải viết kiểm điểm, phạt hạnh kiểm, gọi phụ huynh lên nhắc nhở. Nặng thì sẽ bị đuổi học. Có đáng không?”

Sau khi nghe Châu Đức Bá nói, thằng nhóc cao gầy gằn giọng:

“Mày lo mà tránh xa chị dâu của tụi tao ra!!!”

“Chị dâu?”

Châu Đức Bá hơi khó hiểu vì anh ta cảm thấy hình như một thằng thiếu niên như mình không có đi chọc dâu của nhà nào cả?!

Thằng nhóc lùn bây giờ đã đứng dậy, vừa vuốt vuốt phủi bụi trên quần áo vừa nói:

“Chị dâu tụi tao là chị Linh, khôn hồn thì cút xa ra, dcmm!”

À, giờ thì Châu Đức Bá đã hiểu ra, hóa ra là có mấy tên vệ tinh của Nguyễn Thị Tú Linh. Quá mệt mỏi! Phụ nữ xinh đẹp chính là phiền toái.

“Tụi mày tự tính chuyện với Linh đi, tao không liên quan gì cả. Thêm nữa, bạn học cùng lớp có tiếp xúc là bình thường, cũng không có tình cảm gì. Căn bản là tụi mày làm quá lên thôi!”

Âm thầm buồn cười trong bụng, Châu Đức Bá cũng không muốn rắc rối nên nói vài lời xoa dịu đối phương. Dẫu vậy, nghĩ kỹ lại thì có lẽ người thích Tú Linh không có ở đây, bọn nhóc này chuẩn bị đi học thì phải, học buổi chiều thì là lớp 10. Xem ra, ngày mai phải lưu ý một chút, để xem tên nào là “đại ca” của đám này.

Thấy nguyên đám hơi chần chừ, Châu Đức Bá lại nói:

“Về nói cho đại ca tụi mày, đánh tao không có lợi ích, thứ nhất, tao không có liên can gì tới Tú Linh. Thứ hai, tụi mày dù có đánh tao, tao nói lại cho Linh, đại ca mày sẽ bị ghét. Tụi mày muốn thế?”

“Mày ngon thì nói chị Linh, tụi tao đập chết mẹ mày!”

“Sao không dám, cùng lắm tao trốn thôi. Tụi mày thấy rồi đó, tao cũng không dễ chơi đâu. Dù sao cứ về nói với đại ca tụi bây. Cua gái không phải cứ loại hết đối thủ là thắng đâu.”

Nói đoạn, Châu Đức Bá lấy cặp da lên phủi phủi rồi bước lẹ qua 3 người. Tụi nhóc này có vẻ bị lời nói của Châu Đức Bá đả động nên cũng không hành động gì thêm. Một phần nữa là Châu Đức Bá cũng trông khá khỏe và lanh lẹ. Nếu mà đánh nhau to, có khi 3 thằng cũng bị thương. Nói thì cũng buồn cười, dù là “giang hồ” trong trường, nhưng trừ nhóc lùn, 2 thằng còn lại đều sợ đau.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.