Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1068 chữ

Trên chuyến bay đi đến trung tâm thành phố S. Tại khoang thương gia, một nam thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi mang khẩu trang ôm sát gương mặt kèm theo một cặp kính đen, trên tai là tai nghe bluetooth. Quần áo đều thuộc mẫu mã sang trọng nhất, hot nhất lúc bấy giờ. Dáng người cao ráo và săn chắc không khỏi làm người khác nghĩ đến là một người nổi tiếng.

Nam thanh niên đấy không ai khác chính là Phùng Cao Lãng, một ngôi sao hạng A đang được săn đón từ sau bộ phim mới đóng gần đây, tên “Phụng Điệp”, là một bộ phim cổ trang cẩu huyết dài tập, mà Phùng Cao Lãng đóng nam chính.

Phùng Cao Lãng chẳng những tướng tá tốt, mà gương mặt lại vô cùng ưa nhìn. Đặc biệt là đôi mắt phượng to tròn màu xám ma mị. Khóe miệng luôn tươi cười tạo thiện cảm cho người khác.

Không ngoài dự đoán, lúc bước từ sân bay xuống, vô vàn người hâm mộ kéo đến sân bay làm chật kín cả sân bay. Nhưng nhờ có những người bảo vệ xung quanh mà anh mới có thể nhanh chóng trở về khách sạn sau chuyến bay dài.

Khi đến khách sạn cùng người quản lý, Phùng Cao Lãng nhanh chóng đi lên phòng, người quản lý lên theo sau anh.

Phùng Cao Lãng vừa vào phòng thì tự cất va li, sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi chuẩn bị quần áo tắm rửa. Anh tuy là một ngôi sao hạng A, nhưng lại không có thói quen nhờ người khác giúp làm việc này việc kia. Dù sao cuộc sống kham khổ trước đây đã tạo cho anh một thói quen không dựa dẫm vào bất kì ai.

Khi người quản lý của anh, Tôn Trạch Dương đi vào phòng khóa cửa lại, thì lúc này Phùng Cao Lãng mới gỡ khẩu trang và cặp kính mát xuống. Nhìn Phùng Cao Lãng không make up nhiều trông thật tiều tụy. Dù hình thể săn chắc nhưng hai gò má hơi hóp lại, đôi mắt trũng sâu và có quầng thâm dù đã được dùng kem che khuyết điểm.

Lúc này Phùng Cao Lãng mới mang quần áo và những vật dụng cần thiết vào phòng tắm.

Trong công ty không nhiều người biết, Phùng Cao Lãng và Tôn Trạch Dương hơn hai tháng nay luôn ở chung nhà, thậm chí chung phòng khi thuê phòng khách sạn.

Tôn Trạch Dương đã gần ba mươi tuổi, thân người và gương mặt thuộc dạng dễ nhìn. Anh hiện đang có vợ sắp cưới. Nên dù biết anh đang ở cùng Phùng Cao Lãng, cũng chẳng có ai nói ra nói vào.

Phùng Cao Lãng hơn sáu tháng nay liên tục có những giấc mơ kì lạ.Một tháng đầu tiên anh chỉ mơ thấy những chuyện vặt vãnh, dù là ngủ trưa hay ngủ tối. Anh đều quy vào việc bản thân do quá mệt mỏi nên thế.

Nhưng ba tháng nay, tần suất đáng sợ của những giấc mơ này lại tăng cao, đến mức anh không dám đi ngủ. Chỉ sợ vừa nằm xuống lại nhìn thấy những cơn ác mộng đáng sợ. Điều này anh cũng nói ra cho Tôn Trạch Dương biết.

Tôn Trạch Dương cũng vì Phùng Cao Lãng mà tìm những vị bác sĩ giỏi nhất, thậm chí cả những vị thầy tâm linh để giúp đỡ anh. Dù cho lịch trình công việc sẽ bị trì trệ, nhưng đối với công ty giải trí và Tôn Trạch Dương, sức khỏe của Phùng Cao Lãng còn quan trọng hơn cả công việc.

Sau mỗi lần điều trị tâm lý, khám sức khỏe hay đi gặp các thầy, Phùng Cao Lăng đều cảm thấy dễ chịu vài ngày nhưng sau đó lại đâu vào đấy. Đến mức thuốc an thần hay thuốc ngủ liều lượng cao với anh cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

Do mất ngủ và sợ hãi với xung quanh, tâm thần của Phùng Cao Lãng càng lúc càng tệ. Nhiều lúc anh thậm chí có cảm giác có một người nào đấy đang dõi theo bản thân mà anh lại không thấy được kẻ đó.

Nhìn thấy Phùng Cao Lãng tinh thần càng ngày càng tệ, Tôn Trạch Dương vì vậy đề nghị đến việc chuyển sang ở cùng cậu.

Trong suốt thời gian Tôn Trạch Dương ở cùng, Phùng Cao Lãng dần dần có thể an yên mà ngủ. Cứ nghĩ sự việc an yên sau một thời gian. Đến khi Tôn Trạch Dương chuyển đi, những giấc mơ quấy rối giấc ngủ của Phùng Cao Lãng lại trở lại.

Ngày mai Tôn Trạch Dương lại giúp Phùng Cao Lãng tìm một vị thầy cao tay ở gần thành phố S, vị thầy này cũng là được Tôn Trạch Dương vận dụng các mối quan hệ mà xin được.

Đêm nay Phùng Cao Lãng và Tôn Trạch Dương lại nằm ngủ cùng một chiếc giường.

Tầm ba giờ sáng hôm sau, hai người chuẩn bị xuất phát đến huyện B, để tìm vị thầy kia. Đoạn đường này khoảng chừng hơn 120km.

Đang định xuất phát thì bỗng dưng Tôn Trạch Dương có một cuộc điện thoại gọi đến. Sau khi anh nghe máy thì gương mặt tái mét, hai mắt trở nên vô hồn. Tay cầm chiếc điện thoại mà run rẩy.

Phùng Cao Lãng thấy thế cũng im lặng nhìn anh, đợi qua vài phút, anh vỗ nhẹ vào vai Tôn Trạch Dương, hỏi, “Có chuyện gì vậy anh?”

Đôi mắt Tôn Trạch Dương lúc này không ngừng trạo ra những giọt lệ, anh nói, “Xin lỗi, vợ sắp cưới của tôi bị tai nạn. Tôi không thể đi cùng cậu được. Hy vọng cậu sau chuyến này sẽ an ổn. Tôi cần phải trở về gấp.”

Phùng Cao Lãng ôm lấy người quản lý, nói, “Tôi hy vọng vợ sắp cưới của anh sẽ không sao.”

Nói xong Phùng Cao Lãng vỗ nhẹ vào lưng quản lý, rồi buông ra.

Tôn Trạch Dương lúc này vội vàng viết cho anh thông tin về vị thầy ở huyện B và các thông tin cần thiết khác. Xong thì quay về phòng lấy vài món đồ rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Bạn đang đọc Thề Hẹn Tiền Kiếp sáng tác bởi mongtuyen2000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongtuyen2000
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.