Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1063 chữ

Trên mảnh giấy viết:

“Tên thầy: La Hi.

Số điện thoại liên lạc: 095xxxxxxxx.

Địa chỉ: ven bờ sông đường K, huyện B, tỉnh F.”

Phùng Cao Lãng cầm tờ giấy rồi xuống sảnh khách sạn. Trên người ăn mặc quần jeans xanh và áo thun trắng đơn giản, mang theo một chiếc khẩu trang y tế và kính râm, trên đầu là một chiếc mũ bucket màu đen. Và một cái ba lô màu đen sau lưng. Nhìn anh lúc này chỉ như một người đi du lịch chứ không giống một siêu sao gì cả.

Phùng Cao Lãng lúc này tìm đến chiếc ô tô màu xám đen bên dưới bãi đỗ xe. Lẽ ra chuyến đi hôm nay Tôn Trạch Dương là tài xế chính, nhưng giờ thì Phùng Cao Lãng phải tự lái xe đi. Chuyến đi như thế này tất nhiên không thể để ai biết, cho nên Phùng Cao Lãng lẫn Tôn Trạch Dương đều ý thức tự đi chứ không thể tìm tài xế.

Phùng Cao Lãng bước vào trong xe, anh khởi động xe rời đi theo chỉ dẫn của Google map để tìm đến nơi của ông La Hi.

Sự việc vợ sắp cưới của Tôn Trạch Dương khiến Phùng Cao Lãng cảm giác bất an. Cho dù sự việc không liên quan đến bản thân anh. Nhưng những giấc ác mộng mà anh gặp trong thời gian dài khiến anh thay đổi thế giới quan của bản thân. Anh không thể không tin về những vấn đề tâm linh huyền bí kia nữa.

Phùng Cao Lãng vốn không định đi sớm như thế, nhưng anh còn phải né tránh đám paparazzi (paparazzi: thợ săn ảnh) nên phải đi vào lúc hơn ba giờ sáng.

Những con đường ở trung tâm thành phố lúc ba giờ sáng tuy không nhộn nhịp nhưng cũng không quá vắng vẻ. Rất nhiều người đã bày đồ ra để buôn bán vào khung giờ này. Nhưng cũng có những quán xá đến giờ này mới dọn dẹp. Hay những quán bar, club, vũ trường thì giờ này vẫn còn tiếng nhạc xập xình và những cô cậu thanh niên bên trong.

Ba giờ sáng, không khí vốn se se lạnh, mà Phùng Cao Lãng lại rất tiết kiệm. Anh hé mở cửa kính xe chứ nhất quyết không mở điều hòa trong xe.

Anh lái xe cũng không nhanh, nhưng từ từ rồi cũng rời khỏi trung tâm thành phố S. Lúc này con đường hai bên dần trở nên vắng vẻ hơn. Chỉ có đèn đường và một vài căn nhà đèn vẫn còn sáng.

Phùng Cao Lãng cảm thấy nhiệt độ trong xe vẫn thấp hơn. Mọi lần anh đi cùng Tôn Trạch Dương đều không có cảm giác rờn rợn người như lần này. Mọi thứ xung quanh anh trở nên thật yên tĩnh đến mức sợ hãi, dường như làm cho các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn.

Cảm thấy có chút ngột ngạt, Phùng Cao Lãng mở nhạc lên nghe. Lúc này anh phải thật tỉnh táo. Không thể vì vậy mà chạy quá nhanh. Đồng thời cũng đóng cửa sổ, bật điều hòa sưởi ấm bên trong xe.

Tiếng nhạc EDM xập xình khiến cho Phùng Cao Lãng bình tĩnh hơn. Anh lại tiếp tục ổn định tâm tình mà lái xe tiếp. Không ngừng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Không lí nào lúc đi với Tôn Trạch Dương không gặp chuyện gì nhưng khi đi một mình thì lại gặp những thứ kia được.

Gần một giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này hai bên đường đã thưa thớt những ngôi nhà. Đa phần là cây cối và những thửa ruộng. Lúc này Phùng Cao Lãng không chạy chậm nữa, anh đã lái xe nhanh hơn nhưng vẫn luôn nhìn kim chỉ vận tốc để không chạy quá tốc độ cho phép.

Không hiểu tại sao một cỗ cảm giác bất an trong lòng Phùng Cao Lãng càng lúc càng lớn. Anh có chút sợ hãi không dám nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng sự dũng cảm của anh đã chiến thắng. Phùng Cao Lăng nhìn gương chiếu hậu trong xe lẫn ngoài xe, thật sự không có gì cả.

Phùng Cao Lãng không biết, từ lúc anh nhìn vào gương chiếu hậu, sự bình tĩnh của anh đã giảm đi từng chút. Tốc độ xe của anh càng lúc càng nhanh. Dù anh ta có là thần kinh thép, nhưng trong khoảng thời gian dài mất ngủ khiến anh có chút mất đi sự tỉnh táo vốn có.

Đột nhiên nơi phát nhạc bỗng dưng rè rè làm tim Phùng Cao Lãng nảy lên từng hồi, sau đó thì âm thanh tắt ngúm. Bên trong xe quay lại sự tĩnh mịch vốn có. Cao Lãng cẩn thận nhận thấy từng hồi không khí lạnh bên trong xe, dù đã được bật máy điều hòa.

Phùng Cao Lãng hít vào vài cái thật sâu, giờ phút này không phải là lúc sợ hãi. Trong một bộ phim kinh dị anh từng xem trước đây, có một câu nói: “Thứ đó không bao giờ mạnh bằng con người!”

Lúc này có một bóng trắng lướt qua trước xe. Phùng Cao Lãng vội thắng gấp vì lo đó là một nông dân đi làm ruộng sớm.

Do tốc độ quá nhanh mà còn thắng gấp với bẻ tay lái. Chiếc xe của Phùng Cao Lãng đi vào bụi cây ven đường. Còn chính chủ thì trán đập vào vô lăng. Trước khi ngất đi, Phùng Cao Lãng nhìn sang hướng có cái bóng vụt qua. Không biết là may mắn hay xui xẻo, anh chẳng nhìn thấy ai đang nằm trên đường, mà cũng không có cảm giác chiếc xe tông vào ai. Lúc này Phùng Cao Lãng mới lịm đi.

Đến khi trời tờ mờ sáng, Phùng Cao Lãng nghe thấy âm thanh liên tục gõ vào cửa kính từ bên ngoài. Anh mở mắt lên, nhìn thấy mọi thứ xung quanh có hơi choáng. Lúc này đã là hơn năm giờ sáng. Phùng Cao Lãng vội đưa tay sờ trán, nhưng lại chẳng thấy một giọt máu nào cả. Lúc này anh thở phào, dù đầu vẫn còn khá nhói sau cú va chạm kia.

Bạn đang đọc Thề Hẹn Tiền Kiếp sáng tác bởi mongtuyen2000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongtuyen2000
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.