Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 984 chữ

Phùng Cao Lãng nhìn ra bên ngoài, thấy một người đàn ông không ngừng đập cửa kính. Khi nhìn thấy anh tỉnh dậy thì mỉm cười nhu hòa. Không ngừng chỉ vào cửa xe làm động tác bảo anh mở ra.

Phùng Cao Lãng mở cửa ra, lúc này không khí tràn ngập oxi nên anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hít sâu mấy hơi. Lại nhìn thấy máy điều hòa trên xe không biết từ khi nào thì tắt rồi. E rằng thật sự vừa nãy đã gặp ma.

Lúc này, việc đầu tiên Phùng Cao Lãng làm là lùi xe lại cho trở về đường lộ. Giờ này đã có nhiều xe cộ và con người hơn nên anh cũng đỡ lo ngại.

Sau khi xong việc, Phùng Cao Lãng bước xuống xe. Anh nhìn người đàn ông đeo kính cận có gương mặt tao nhã trước mặt. Không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc. Anh khẽ cúi người, nói, “Cảm ơn anh.”

Người đàn ông đeo kính này có làn da hơi trắng bệch. Nhìn như trạc tuổi của Phùng Cao Lãng. Dáng người săn chắc, cao lớn. Đôi mắt khá sâu và có màu nâu sẫm. Sóng mũi cao nhìn như lai tây.

Người đàn ông đeo kính cười nói, “Cao Lãng, chưa đến mười năm mà cậu quên tôi rồi sao?”

Giọng nói này, rất quen.

Phùng Cao Lãng bỗng la lên, “Triệu Minh Viễn!”

Lại tiếp tục kích động nói, “Sao anh lại ở đây? Nếu mà không có anh tìm thấy tôi chắc tôi chết ngạt ở đây mất thôi!”

Lúc này Triệu Minh Viễn mới nói, “Sao cậu lại đến nơi vắng vẻ vào đêm khuya thế này chứ! Nguy hiểm lắm! Còn không nhìn ra người bạn cũ nữa! Tôi thật thất vọng về cậu đấy!”

Phùng Cao Lãng lúc này vui mừng hết mức, anh nói, “Tôi có việc lại phải đi gấp! Hay anh trao đổi số điện thoại với tôi đi! Khi khác mình lại đi cafe.”

Triệu Minh Viễn lắc đầu, nói, “Không cần đâu! Cậu muốn đi đâu, tôi đi cùng cậu. Nhắc nhở để cậu không bị quáng gà mà đâm đầu vào bụi cây.”

Phùng Cao Lãng vui vẻ đáp ứng, anh nói, “May mà anh chịu đi cùng tôi! Thật ra cũng không phải do tôi quáng gà gì cả. Có gì lên xe chung với tôi, tôi lại kể anh nghe chuyện tôi gặp phải.”

Trên đường đi đến huyện B vì có Triệu Minh Viễn đi cùng, không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn. Nhưng Phùng Cao Lãng vẫn có cảm giác không khí xung quanh vẫn còn rờn rợn, chỉ là không rờn rợn như khi nãy.

Triệu Minh Viễn là bạn học cùng trường những năm cấp ba của Phùng Cao Lãng. Hai người tuy không học chung một lớp nhưng lại vô cùng chơi thân với nhau. Triệu Minh Viễn thì lúc nào cũng như một người anh luôn luôn bảo hộ Phùng Cao Lãng.

Về sau hướng đi của cả hai khác nhau nên cũng dần dà ít gặp nhau hơn. Đến hiện tại thì không còn liên lạc nữa.

Trong suốt quãng đường còn lại đi đến huyện B, Phùng Cao Lãng thuật lại lí do mà bản thân đến đây, và người mà Cao Lãng chuẩn bị gặp, La Hi.

Nhìn sâu vào trong mắt Triệu Minh Viễn, Phùng Cao Lãng cảm giác được sự thờ ơ của Triệu Minh Viễn. Cậu chỉ cười xòa, dù sao Triệu Minh Viễn là một bác sĩ, nói những chuyện này với anh chỉ e là anh cũng chẳng tin.

Triệu Minh Viễn nói, “Thầy La Hi chuyển nơi ở rồi. Cậu không biết sao?”

Lúc này Phùng Cao Lãng có chút trầm mặc. Lẽ nào anh Tôn Trạch Dương không liên hệ với ông ấy? Xem ra chuyến đi này đã lãng phí rồi.

Triệu Minh Viễn lại tiếp, “Hiện tại dù sao tôi cũng đã nghỉ việc. Nếu cậu tin tưởng, hãy để tôi trị liệu riêng cho cậu. Còn việc của quản lí Tôn... Nếu cậu không ngại, tôi sẽ ở cùng cậu trong thời gian trị liệu.”

Phùng Cao Lãng có chút chần chừ. Cậu nói, “Để tôi suy nghĩ thêm.”

Mặc dù Triệu Minh Viễn khi xưa rất tốt với Cao Lãng, thậm chí cũng là học sinh giỏi nhất trường. Nhưng đã tám năm trôi qua rồi, không biết anh ấy có thay đổi không. Khi đi vào showbiz, thứ mà Phùng Cao Lãng sợ nhất chính là lòng người.

Triệu Minh Viễn nói, “Tôi biết, cậu đang lo ngại thứ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cậu. Và tôi không phản đối suy nghĩ của cậu. Tôi không phải một kẻ tin vào vô thần. Tôi muốn cùng cậu thoát khỏi điều đó.”

Chiếc xe màu xám đen trầy trụa đang đi trên quốc lộ nhanh chóng tấp vào bên trong lề, dừng lại.

Phùng Cao Lãng hít lấy vài hơi thật sâu, lúc này hai đôi mắt xám tro đẫm nước mắt, khóe môi méo xệch. Cậu đã phải chịu đựng rất lâu trong quãng thời gian dài này. Dù mệt mỏi nhưng vẫn phải gắng gượng để cười một cách sảng khoái nhất. Không ai dám chắc chắn cùng cậu đối mặt những chuyện này, anh Tôn Trạch Dương cũng chỉ nói sẽ cố gắng hỗ trợ cậu hết mức có thể.

Lúc nào cậu gặp chuyện cũng là Triệu Minh Viễn bên cạnh giúp đỡ, chăm sóc, bao che cho cậu. Cho đến hiện tại, anh ấy vẫn không thay đổi. Không biết anh ấy có mục đích gì. Nhưng câu nói của anh khiến cậu cảm động và có chút chờ mong.

Phùng Cao Lãng cười nói, “Được. Hy vọng anh sẽ giúp em lần nữa.”

Bạn đang đọc Thề Hẹn Tiền Kiếp sáng tác bởi mongtuyen2000

Truyện Thề Hẹn Tiền Kiếp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongtuyen2000
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.