Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặng Vân

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Nói xong, Vô Khương khuôn mặt đanh lại, tay với tới khúc gỗ đã bị đánh nát từ trận ẩu đả, cười lạnh mà cắn chặt răng

Phập

Phập

Bụp

2 nhát đâm, 1 cái đập

Chỉ thấy trong căn phòng này, vẫn là đứa trẻ béo ú đó, nhưng, hắn đã gãy mất 1 cái tay, chân cũng bị đập như nát bét, hơn nữa giữa bụng hắn lại là một gậy gỗ dài

Mặt Vô Khương hơi tái đi, nhưng vẫn không quá biến sắc, lúc này, Asdeus cả khuôn mặt biến đổi thành như sợ hãi, nước mắt, nước mũi chảy ra

Chân ngắn, chạy một mạch ra ngoài biệt phủ

Lúc này, nhóm 3 người vẫn đi cười nói với nhau

“Thiếu gia đúng là thiên tài, chỉ 1 chiêu đã trấn áp tên phế vật kia”

Tên bên còn lại cũng bồi bồi gật đầu, mặt đầy chế giễu mà cười lớn

“haha, tên phế vật đấy mà là con của gia chủ thì thiếu gia chúng ta là tổ phụ của hắn rồi, hahaha”

Tên thiếu niên ở giữa cũng cười lớn thích thú, mỉa mai

“Đúng thật, càng nghĩ càng khó chịu, mai lại đến giáo huấn thằng phế vật kia một lần nữa”

Hahahah

3 người càng nói càng cười lớn

Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm vang lớn, và càng ngày tiếng hét đấy lại càng tiến lại gần bọn hắn

“ Aaaaaaaaaaaaa. Đặng Tam, Đặng Tam muốn giết ta, cứu mạng,cứu mạng!!!!!!!!!!!!!!”

“Hử”

Trước mắt Đặng Tam, là cái thân hình béo núc ních, nhưng cơ thể lại đầy máu, là Vô Khương, cái tên mà hắn mới hành hạ lúc nãy, đang hết tốc lực chạy về phía hắn, vừa chạy lại gần vừa hét lớn

“Thằng ngu này đang làm gì đây”

Hắn khó hiểu nhìn Vô Khương vẫn đang chạy lại gần, đôi lông mày cau lại, nhưng chưa kịp đợi hắn ra lệnh, tên hạ nhân đằng sau liền rống lớn

“Phế vật, dám lại gần thiếu chủ đai nhân, xem bổn đai gia hành hạ người như nào”

Tên hạ nhân kia cười đắc ý xông lại phía Vô Khương, tên còn lại thì cau mày tiếc nuối, hiển nhiên hắn đã thua giây phút được nịnh bợ thiếu gia của mình

Chỉ thấy tên hạ nhân xông lại dẫm chân thật mạnh, lao nhanh về phía Vô Khương mà hét lớn

“Phế vật, thì nên nằm xuống đất!!”

Đấu khí cảnh, hay luyện khí cảnh, nó giống như luyện gân, cường cốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng, với tốc độ cực nhanh, tên người hầu đấy đã đến ngay trước mặt Vô Khương

Ngay lúc nắm đấm chuẩn bị hạ xuống trúng Vô Khương, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp đặng gia

“Tên nào dám làm bị thương con trai ta!!!”

Ngay lập tức, một bóng hình người đan ông đứng tuổi, thân thể lực lướng đứng chắn ngay ở trước Vô Khương

Đùng

Tên gia nhân không kịp phản ứng, cả người bay ngược hướng đâm sầm vào bức tường phía sau

Người đàn ông trung niên này chính là cha ở thế giới này của Vô Khương, Đặng Vân, đấu linh bát đoạn, cường giả đứng đầu của tòa thành trì này

Lúc này Vô Khương mới nhìn rõ hình ảnh người cha này, tuy nhiều năm không gặp một phần do mặc cảm của ông ấy cũng một phần do thể xác này quá yếu đuối cũng như một phần trách người cha để cho mẹ hắn bỏ đi

Nhưng Vô Khương hiểu, đó là do thể xác này còn quá nhỏ tuổi, thấu hiểu sự đời không đủ, còn khi Vô Khương nắm giữ, hắn chỉ có 1 điều chắc chắn rằng, người cha đáng thương này của hắn, cực kỳ yêu thương cũng như chiều chuộng với chính thân xác này

Thử nghĩ mà xem, một cường giả đấu linh bát đoạn cộng thêm chức danh thành chủ, gia chủ của 1 đại tộc, thế mà chỉ có duy nhất 1 vợ ?, không phải là do quá yêu “ mẫu thân” của hắn hay sao, và cho dù người đàn bà khốn nạn đấy bỏ đi theo người khác, ông vẫn không lấy thêm một người nào nữa, và lựa chọn cứu chữa đứa con được xem là phế vật trong phế vật

Đi khắp nơi cùng tốn một khoản tiền lớn để mua đủ thiên địa dị vật cho việc chữa trị như vô vọng của con trai mình, từ đó cũng đủ hiểu sự vĩ đại của người cha ở thế giới này mà Vô Khương được sinh ra

Nhận thấy ánh mắt từ Vô Khương, Đặng Vân mới hoảng hồn ngoảnh mặt nhìn lại

Vô Khương bây giờ cực kỳ thê thảm, cả người nhuốm máu, chân cũng nhoe nhoét máu từ đùi chảy xuống, 1 cái tay thì gãy thòng long, ở giữa người còn có một thanh gỗ khá to cắm ngay trước ngực

Nhận thấy ánh mắt của Đặng Vân, Vô Khương “ Đột nhiên” ngã quỵ

“Con, con trai, chết, chểt tiệt”

Đặng Vân nhanh như chớp chạy lai gần vị trí Vô Khương, dùng đấu khí ngăn chặn xuất máu rồi một mạch tốc độ lao về phía bệnh xá của gia tộc

Lúc lao đi Đặng Vân không khỏi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên thiếu niên cùng gia nhân

ở gần đấy, tên con trai của tam trưởng lão cùng hạ nhân kia, mặt lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng

được một lúc sau, tên thiếu niên kia mới rống lớn

“Khốn nạn, tên nào, tên nào đánh thằng phế vật kia như vậy”

Tên gia nhân cũng đổ mồ hôi lạnh toát vội vàng lắc đầu

“Thiếu gia, ta không làm, ngài nhớ ta cùng ngài đi ra cùng một lúc”

Tên thiếu niên hắn cũng nhớ như vậy, nhưng khuôn mặt lại càng lạnh toát, hắn biết, không, cha hắn biết tính cách của gia chủ Đặng Vân, và hắn cũng biết, Đặng Vân cưng chiều Vô khương đến như nào, đó cũng là lí do cha hắn dặn dò lúc đánh Vô Khương thì tránh chỗ hiểm

Bởi vì từ khi gia chủ sa sút tinh thần, không còn quá quản việc trong gia tộc cũng như quản lý tòa thành, dồn tâm, dồn tiền cho đứa con trai phế vật của mình, vì vậy tứ đại trưởng lão, người nào người ấy đều rục rịch tâm tư mà chuyển động

Và Vô Khương cũng là mắc xích gây ra xung đột giữa gia chủ và gia nhân trong đó, dễ hiểu mà nói, Vô Khương chính là gia chủ tương lai của Đặng gia nếu không có việc gì quá quan trọng xảy ra

Mà thử nghĩ gia chủ, chủ nhân tương lai của mình là 1 phế vật đến tu luyện cũng không làm được, trên nữa là ngày nào luận bàn cũng bầm tím cả người, cộng thêm các luồng thông tin về gia chủ hiện tại lấy đống tiền lớn dồn vào tên phế vật, hiển nhiên ngoài mặt không ai nói gì nhưng chắc chắn trong lòng lại tràn đầy bức xúc cùng không cam lòng

Bản chất con người là vậy, luôn ghen tị với người khác, và khi thấy có người không ưu tú bằng mình mà đạt được thành công, hiển nhiên họ sẽ sinh ra tâm lý, đó là đều nghĩ là bất công !!

Đừng nghĩ cường giả chỉ cần mạnh là làm chủ cuộc chơi, ở môi trường lớn, gia tộc lớn, tiếng nói của tộc nhân là cực kỳ quan trọng, nhất là ở Đặng gia, Đặng Vân không phải đấu linh duy nhất

“Không được, ta phải đi về tìm cha”

Nói nhỏ xong, tên thanh niên chạy nhanh về nhà của hắn

-----------

“Con trai ta như nào rồi ?”

Đặng Vân sốt ruột nhìn tên đan sư trước mắt

ở đấu phá thế giới, không, hầu hết ở các tu tiên thế giới thì nghề nghiệp bác sỹ hay y sinh hầu như không hoặc ít tồn tại, đa số chữa bệnh đều dựa vào các đan sư

Cũng dễ hiểu thôi, bản chất đan sư là dùng linh hồn lực để luyện đan, mà đan dược đã có chữ dược ở trong đó, cũng chứng tỏ mỗi đan sư phải hiểu biết sâu rộng về các loại dược thảo, công dụng của những thứ mình dùng, vì vậy không ngoa khi nói đan sư cũng khá tương tự dược sư

Tên đan sư thấy Đặng Vân lại thì cũng lau mồ hôi trên trán cung kính hành lễ, tuy đan sư là nghề nghiệp cao quý, nhưng đó là nói về đan sư cao giai, không phải mới nhất giai như hắn a, mà trên hết trước mặt lại là đại danh đỉnh đỉnh đấu linh cường giả, thành chủ của một trong thập đại thành của Nam Phủ

“Vâng thư ngài, công tử không có việc gì, chỉ mất máu, sẽ tỉnh lại trong vài giờ”

Bạn đang đọc Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán sáng tác bởi Vôdiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vôdiêu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.