Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành hạ

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Đặng Vân nghe vậy liền thở phào, ánh mắt lo lắng trở thành thương xót cùng tức giận

Thương xót vì con trai hắn là cả thế giới đối với chính hắn, thế mà bây giờ lại nằm trên giường thoi thóp, tức giận cũng vì có tên dám động đến con trai bảo bối mà hắn còn không dám đánh nhẹ

Đợi đến khi tên đan sư đó đi, Vô Khương nhẹ rên một tiếng, mắt chập chờn mở ra

Đặng Vân vừa trả tiền cho tên kia, nghe giọng con trai mình, hắn tức tốc chạy lai bên giường Vô Khương, nhẹ giọng dìu hắn dậy

Vô Khương cũng khó nhọc mà bò dậy, tuy ý chí của hắn tốt nhưng cơ thể lại không mạnh đến vậy, suy cho, hắn bây giờ cũng chỉ là phàm nhân

“Cha, cha đấy à”

Đặng Vân nhẹ thở phào, hiền hòa trả lời

“Cha đây con trai”

Vô Khương đến giờ mới nhìn thấy chân ảnh thật của người cha ở thế giới này của hắn, không còn uy phong ngạo nghễ mà bây giờ lại hiền hòa, hơi có chút nghiêm khắc nhưng phần nhiều là ánh nhìn tràn đầy quý trọng và yêu thương đối với con trai của mình

Nhận thấy ánh mắt của con trai đang quan sát mình, Đặng Vân chợt nhớ lại mình đã quá lâu chưa đến thăm con trai mình, ông cảm thấy tự trách mà vuốt đầu Vô khương

“Xin lỗi con trai, lỗi của ta lâu ngày không đến chăm sóc con, thế mới ra nỗi này”

Vô Khương không nói gì mà tiếp tục nhìn Đặng Vân, chờ ông nói ra câu mà mình chờ đợi

“Nhưng con đừng lo, ta chắc chắn bắt những tên khốn kia chắc chắn phải chịu tội”

Chỉ chờ đến thế, Vô khương liền cất tiếng

“Phụ thân, cha có thể để tính tay con xử lí chúng nó không”

Nhận thấy ánh mắt nghi vấn của Đặng Vân, Vô khương liền giải thích

“Con biết người bận nhiều công việc khó có thể chăm sóc con, mà cha thấy đấy, con là phế vật, nhưng con cũng là đại công tử của Đặng gia, không thể luôn dậm chân như này”

Đặng Vân nghe vậy, vừa mừng vừa tiếc, mừng vì con trai mình trưởng thành sớm, mới 7 tuổi đã biết cách giết gà dọa khỉ, vừa tiếc cũng là vị Vô Khương mới còn nhỏ như thế đã tự nói mình là phế vật, đau buồn làm sao

Đặng Vân liền gật đầu, ôm Vô Khương vào lòng

“Lỗi của ta, là lỗi của ta, con trai đáng thương của ta”

Vô Khương bất ngờ bị Đặng Vân ôm vào lòng, nhưng nghe những lời thủ thỉ của người đàn ông này, giọng nói như muốn khóc, hắn biết, Đặng Vân không muốn chính con của mình nhìn người cha mình rơi lệ

Bậc phụ mẫu luôn muốn tốt nhất đối với con cái của mình, nhất là với Đặng Vân, chính ông đã bị người cùng chăn gối cả chục năm ruồng bỏ, với ông bây giờ đứa con trai ở trước mặt chính là thứ quan trọng nhất đối với bản thân

“Không sao, Không sao cha”

2 cha con cứ thế ôm nhau, tâm sự cùng nhau suốt cả đêm dài, chủ yếu cũng là Đặng Vân nói về cuộc đời của ông, còn đối với Vô Khương, kể từ lúc hắn gặp được mẹ ruột của mình ở trong cơ thể, rồi bây giờ lại tâm sự với “ Gia Đình” ở thế giới này, trong tâm trí cũng như trong suy nghĩ, cảm giác như một sợi xích trói buộc đã lâu bị cắt đứt vậy

-------------

Đặng Gia, phòng chủ sự

Lúc này, gia chủ Đặng Vân cùng tứ đại trưởng lão đều có mặt, Đặng Vân ngồi ở ghế chủ tọa còn 4 người còn lại đều ngồi ở ben cạnh

Ngồi ở phía dưới chính là các cao tầng, các người quản lý của gia tộc, dưới cùng là đại đa số các đệ tử của gia tộc

Đợt triều họp khẩn cấp này đã rút tất cả các tinh anh, cao tầng của gia tộc và các mầm mống tương lai của Đặng gia trở về

Nương theo ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Đặng Vân cũng mặt lạnh như băng chăm chăm xuống dưới

Bên cạnh hắn là tam trưởng lão đang đổ mồ hôi lạnh như mưa, ướt đẫm cả người, trong lòng muốn ma sát đánh thằng con ngu xuẩn kia một trận

Rõ ràng lão dặn đi dặn lại kỹ càng, về nơi xuất thủ cũng như làm như nào, chỗ nào để đánh vào, thế mà thằng ngu kia lại làm cho Vô Khương ra đến nông nỗi này, hơn ai hết, hắn biết đối với Đặng Vân, Vô Khương quan trọng nhường nào

Trên hết, Đặng Vân chính là cường giả đứng thứ 2 của gia tộc a, nếu vĩ lão tổ không đi ra thì Đặng Vân chính là vua một cõi, nhưng, vị lão tổ kia đã bế quan chuẩn bị để đột phá đấu vương, thế sự gia tộc đã không màng từ lâu, hơn nữa, một đấu linh đỉnh phong tầm mắt đầu vương làm sao có thể cản lại một đấu linh, trên hết là gia chủ cho một trưởng lão chỉ mới đại đấu sư được

Đại đấu sư tuy cũng được xem là cực đại cường giả, nhưng, suy cho cùng, đối với một đấu linh cũng như con cá nắm trên thớt, không đáng để nhắc tới

Càng nhìn về phía Đặng Vân, và hơn nữa, ánh mắt hướng về phía Vô Khương đang an phận ngồi yên trên ghế thiếu tộc trưởng của mình, hắn lại càng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt càng căng thẳng hơn

Được nửa tiếng sau, toàn bộ thành viên, cao tầng của Đặng gia đều có mặt ở sảnh nghị sự, lúc này, Đặng Vân đứng dậy, khí tức đấu linh mạnh mẽ tỏa ra khắp phía của cả sảnh

Cả bầu không khí vẫn ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh lạ thường, toàn bộ đều hướng mặt nhìn về phía cường giả số một của thành trì

Ánh mắt ông đanh lại, rồi hướng mắt ra toàn trường, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh béo phì mũm mỉm vẫn đang ngồi trên ghế, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa

Đặng Vân tức giận, nói như quát lớn

“Theo quy định của Đặng Gia, các đệ tử, con cháu trong gia tộc có thể luận bàn, học hỏi kinh nghiệm, kỹ năng lẫn nhau, đó là một điều tốt và nên giữ gìn cho cả gia tộc, thế nhưng, vào hôm qua, con của ta, Vô Khương lại bị đánh đến mức trọng thương, nếu không có ta, hắn đã bị một gia nhân hèn kém giết chết!!!”

Nghe đến đây, mọi người đều xì xào bàn tán, bọn họ không lạ gì Vô Khương bị đánh đến bầm tím cả người, chính bọn hắn cũng đã ít nhất vài lần hành hạ vị thiếu tộc trưởng này, nhưng dám làm đến mức độ giết chết hoặc thậm chí trọng thương nặng thì không ai dám

Đằng này, lại là gia nhân, gia nhân là ai?, gia nhân chính là đám người hầu được thuê, hoặc là đám con hoang, về cơ bản chính là đám nô lệ

Mà gia nhân động thủ, hoang đường, vì vậy, kẻ ra lệnh chính là người thuộc dòng chính!!

Nghe đến đây, tam trưởng lão mồ hôi ròng ròng, chợt đứng dậy

“Thưa tộc trưởng, ta, thân làm tam trưởng lão của Đặng gia đã mấy năm nay, công nhiều tội ít, ta cũng thừa nhận việc thiếu tộc trưởng ra nông nỗi này chính là do đứa con của ta, mong ngài dơ cao đánh khẽ, tha cho đứa con của ta”

Nhìn thấy tam trưởng lão nhận tội mà xin tha cho con lão, đám người liền nghĩ rằng sự việc đến đây là hết, cũng phải thôi, theo cách suy nghĩ của bọn họ, một trưởng lão cúi đầu xin sai còn đáng giá gấp vạn lần 1 tên phế vật đến đấu khí còn không tu luyện được

Thế nhưng, Vô Khương lại cười lạnh lùng nhìn tam trưởng lão

Ngay ở trước mắt các thành viên gia tộc cũng nhất, nhị trưởng lão, Đặng Vân thân bọc đấu khí, ngay lập tức áp sát tam trưởng lão, một kích toàn lực của Đấu Linh đánh mạnh vào bụng

Đùng

Cả người tam trưởng lão, đường đường cường giả đại đấu sư, hứng nguyên một kích cực mạnh từ đấu linh cường giả, cả người hắn như vỡ vụn, không nói được điều gì, cũng không kịp phản ứng, cứ thế mà xụi lơ xuống đất

Bạn đang đọc Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán sáng tác bởi Vôdiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tườngtôtăm232
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.