Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không phục ?

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Nhưng chưa xong, Đặng Vân bằng tốc độ cực nhanh túm lấy hắn, một loạt các cú đấm cứ vậy mà tung vào người tam trưởng lão

Đặng Vân càng tức giận mà vừa đánh vừa chửi lớn

“Tha tha cái con mẹ mày, con của lão già nhà ngươi mà đòi quý hơn đứa con vàng của ta hả”

Bất ngờ trước diễn biến quá nhanh, các vị trưởng lão cao tầng còn lại, hốt hoảng mà tiến lai can ngăn

Tam trưởng lão cũng sơ hãi, đau đớn mà hét lớn

“Gia chủ tha mạng, gia chủ tha mạng, lão thần biết sai, lão biết sai, gia chủ tha mạng”

“Gia chủ xin ngài dừng lại, tam trưởng lão biết sai rồi”

……

“Gia chủ mong ngài dừng tay, xin lấy đại cục làm trọng”

Đặng Vân như nghe thấy thứ gì đó, luồng uy áp không giảm mà tăng, ánh mắt như hung thần hướng thằng về phía người nói ra

“Đại trưởng lão, ngươi vừa nói cái gì?”

“Lão, lão..”

Cơn tức giận như bộc phát, bản tính Đặng Vân đã sát phạt thẳng một đường, thực lực mà đè ép, hơn nữa, bản thân là thổ hoàng đế nơi này, trước mặt hắn, đừng nói mấy tên trưởng lão này, đến lão tổ đấu linh đỉnh phong ra mặt cũng đừng hòng ngăn cản hắn tức giận

Đại trưởng lão không kịp thanh minh, Đặng Vân đã ở ngay trước mặt hắn, đấu kỹ hóa hình đánh mạnh vào thân thể lão già kia

Đùng

Tên thứ hai bay ra khỏi khu vực, đám người trong gia tộc sửng sốt mà nhìn trên nơi đáng lẽ trang nghiêm đấy, 2 vị trưởng lão trước kia cao cao tại thượng, vậy mà bây giờ bị đè xuống đất mà xin tha

Cả đám người đang hoảng hốt, nhưng không ai để ý Khương Vô vẫn đang thong thả nhìn lên phía mà cười

“Đại trưởng lão đúng là đại nhân tài a, không ngờ huynh đệ thân thiết, đánh chết có nhau a, hahaha”

Nếu Đại trưởng lão mà nghe Vô Khương nói thì chắc hắn cũng mặt như đáy nồi, muốn liều mạng sống còn với hắn rồi

Đến một lúc lâu sau, đại trưởng lão cũng tam trưởng lão chỉ giữ lại một tia ý thức mơ màng thì Đặng Vân mới chịu dừng lại

Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, lần này, Đặng Vân lại quay mặt nhìn phía dưới lần nữa, trước kia thì ánh mắt của các cao tầng cùng thành viên gia tộc cũng chỉ hơi cung kính cùng tò mò vì các trưởng lão luôn tung tin về Đặng Vân cùng Vô Khương, nhưng bây giờ, mọi ánh mắt chỉ còn cung kính và sợ hãi

Nhị trưởng lão cùng đám cao tầng dìu 2 trưởng lão mới bị ăn đánh xong ngồi lại trên ghế, người nào người nấy máu chảy nhuốm ra cả áo quần, thê thảm đến cùng cực

Nhìn cả đám an vị, Đặng Vân lúc này đứng dậy, nghiêm nghị mà hét lớn, Vô Khương cũng ý thức điều gì mà cười mỉm

“Lúc này, ta có cảm giác, bản thân đã già a, xử lí chính sự càng ngày càng mệt mỏi a”

Đặng Vân bắt đầu thay đổi thái độ mà tố khổ

Nghe đến vị gia chủ vừa mới hành hung cả 2 vị trưởng lão làm các tộc nhân gia mặt co rút

Đặng Vân không them để ý mà tiếp tục

“Do xử lí tộc vụ quá nhiều, nên lưng và cơ thể của ta cũng không hoạt động tốt nữa a, aiya, đúng là tuổi già khó khan”

Lúc này, Đặng Vân lại ngữ khĩ nghiêm tục cộng them sát khí tỏa ra toàn trường

“Vì vậy, ta lúc này muốn thoái vị khỏi vị trí tộc trưởng!!!!”

Lời nói vừa tuôn ra, cả gia tộc đều sửng sốt, toàn bộ tộc nhân trừng mắt lớn mà nhìn về phía Đặng Vân, Đại trưởng lão yên lặng lúc này ánh mắt lại càng sáng lên

Cả gia tộc họ Đặng, thì không tính lão tổ đang bế quan đột phá đấu vương không màng thế sự, vì thế, vị trí sau khi Đặng Vân thoái vị đương nhiên thuộc về đại trưởng lão là hắn

Đôi mắt già nua chứa nhiều tham vọng, tưởng như nhìn thấy Đặng Vân lần nữa quay lại thượng vị làm ước vọng gia chủ bị hủy mất, nhưng, lần này đã sáng lên

Đặng Vân nhếch mép, lướt mắt nhìn toàn trường

“Vì vậy, ta quyết định bản thân sẽ làm thái thượng trưởng lão của Đặng gia, còn gia chủ kế vị chính là, con trai, Đặng Vô Khương!!!”

Lặng thinh

Toàn gia tộc ,toàn bộ rơi vào yên lặng, không một tiếng động, toàn bộ tộc nhân hoàn toàn im lặng

“Ta phản đối!”

Đại trưởng lão khuôn mặt vặn vẹo, đứng lên hét lớn

“Hử”

Đặng Vân thầm trầm nhìn đại trưởng lão, nắm đấm siết lại như chuẩn bị động thủ

“Lão, lão hủ, không đồng ý quyết định của ngài”

Đại trưởng lão tuy sợ nhưng không suy chuyển ý muốn của hắn

“Các cao tầng cũng không đồng ý, phải không”

Đám người ở dưới đồng loạt gật đầu, như đồng ý cùng 1 trân doanh cùng đai trưởng lão

“Cho ta lí do”

Đặng Vân ngữ khí càng ngày càng tỏa ra sát khí nhìn đám cao tầng ở dưới

“Vô Kh, à không, thiếu tộc trưởng chỉ mới vài tuổi, còn quá trẻ để đam đương cái đó thưa ngài”

Ngay khi lời của 1 cao tầng vừa dứt, một tiếng non trẻ vang lên

“Bản thiếu chủ đúng là trẻ, nhưng không phải việc giúp ta quản lý gia tộc là các ngươi hay sao, chưa kể, thái thượng trưởng lão có thể giúp đỡ cũng như chỉ bảo cho ta nếu gặp khó khăn”

“Đúng không, thái thượng trưởng lão”

Vô Khương liếc mắt háu hỉnh nhìn về phía Đặng Vân

“Hahaha, đúng nha, thái thượng trưởng lão ta đương nhiên giúp đỡ tộc trưởng quản lý sự việc rồi”

Đại trưởng lão không buông tha mà còn trừng mắt lớn nhìn Vô Khương

“Nhưng ngài cảnh giới còn chưa vào đấu khí, sức mạnh không có, hỏi sao có thể phục chúng”

Lời hét lớn làm toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía Vô Khương, vì đúng là hắn chính là phế vật chân chính, thử hỏi làm sao làm người ta chịu phục

Vô khương ánh mắt thú vị nhìn đai trưởng lão

“Hô hô, theo ý đại trưởng lão, có sức mạnh mới có thể cai quán vị trí gia chủ này phải không”

“Đúng vậy, đó là ý của lão hủ”

“Vậy theo ngươi, ai ở trong gia tộc này có thể có sức mạnh làm người đồng tộc nể phục tuân theo”

“Hả”

Đại trưởng lão cứng đờ khi nghe câu hỏi đó, đây hiển nhiên là câu hỏi bẫy, phục người đồng tộc ở đây nếu không tính lão tổ đang bế quan thì đương nhiên phải có Đặng Vân

Nếu trả lời có, lão nghĩ Đặng Vân không dần hắn ra một trận mới lạ, nhưng nếu nói không, haha, vậy thì cái lão nói nãy giờ chỉ là nói nhảm

Vô Khương cười cười nhìn đám người phía dươi

“Các ngươi, bản công tử là thiếu tộc trưởng Đặng gia, tự nhân yếu kém, không hiểu thói đời, ai za, thế thì ta đành phải nghe theo cách làm của đai trưởng lão vậy, ai không phục, có thể lên chiến!!!!”

Chưa kịp có người lên tiếng, Đặng Vân liền bước lên trước cười lớn, tuy hắn thô kệch thích dùng sức mạnh để giải quyết, nhưng bao năm làm gia chủ của 1 gia tộc lớn thì làm sao không tinh anh rành rõi được

“Ta, thái thượng trưởng lão không phục, chiến một trận”

Nhưng trước ánh mắt trợn tròn của người xung quanh, Đặng Vận đang lao đến thì bật ngửa ra, rồi ra vẻ chật vật đứng dậy

“Aaa, thiếu tộc trưởng quá mạnh, bản trưởng lão chịu thua, ehem, người nào không phục có thể làm 1 trận với lão phu, ai thắng thì có quyền khiêu chiến thiếu tộc trưởng”

Đám dưới kể cả đại trưởng lão đều mộng bức, hoàn toàn mộng bức, trong đầu đều lôi cả tổ tông của cả 2 xuống mà chửi, quá vô sỉ, hơn nữa phối hợp còn rất thành thục

Vô Khương cười cười nhìn xuống đám cao tầng phía dưới, trong mắt là cười hiền hòa nhưng con người lại lạnh băng, thậm chí còn lạnh hơn cả sát ý

“Các bô lão, cao tầng còn ai có ý kiến với quyết đinh của cựu tộc trưởng nay là thái thượng trưởng lão, không phục có thể lên đài a”

Bạn đang đọc Thế Lực Vô Hạn Triệu Hoán sáng tác bởi Vôdiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tườngtôtăm232
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.