Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính là tại hạ

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

"Hứa phu nhân…"

Theo tên ca cơ được đọc ra, trong đại sảnh Long Ngâm Các hơi im lặng một chút, các tài tử đại nho đều hơi nhíu mày, hiển nhiên họ chưa từng nghe qua có "Kỳ nữ tử" tên này.

Tùng Bách Thanh chớp mắt, nhìn về phía ca cơ ở xa xa với vẻ hoài nghi, sau khi xác định nàng ta không đọc sai, mới hơi lộ ra vẻ ngỡ ngàng, lại hướng ánh mắt về phía rất nhiều tài nữ phía dưới.

"Bất Lệnh à….. Tên này trùng với thế tử của Túc Vương..…Ừm, vị Bất Lệnh phu nhân này là ai?"

Mọi người nghe thấy những lời này, đều nhìn về phía bên cạnh với ánh mắt cổ quái, loại chuyện trùng tên này không tính là hiếm thấy, nhưng nam nhân và nữ tử cùng tên, coi như là một chuyện thú vị.

Chỉ khiến mọi người không ngờ là, Hứa thế tử ngồi bên cạnh đại sảnh uống trà, đứng dậy nắm chặt áo lông trên người, ánh mắt kiêu căng, lộ ra vẻ đắc ý từ đáy lòng.

"Đúng vậy, chính là tại hạ!"

"Phụt–"

Tiêu Đình ngồi bên cạnh Hứa Bất Lệnh nghe vậy thì phun ra một ngụm trà. Vỗ ngực, nghẹn tới có chút khó chịu.

"Hứa Bất Lệnh, ngươi….Ngươi thế này…..Cười chết ta mất. …..Ha ha ha."

Toàn trường chỉ có Tiêu Đình đang cười, những người khác đều im lặng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Con cháu nhà giàu ở đây, người nhiều tiền đều không ngốc, mình có mấy cân mấy lạng đều rõ ràng, bán thi từ cũng không thể mua được loại từ thiên cổ này.

Cho dù muốn nổi bật, ít nhất cũng mua thi từ của nam nhân, mới có thể qua loa tắc trách được chứ.

Đây rõ ràng là thơ nữ tử dãi dầu sương gió viết ra, lại xuất hiện dưới ngòi bút của thế tử phiên vương, còn "Cuối ngày cúi đầu chải tóc, cũng muốn lên thuyền nhỏ" nữa chứ.

Loại chuyện thế này, là chuyện mà con của phiên vương làm ra sao?

Đám người Tùng Bách Thanh biết được Hứa Bất Lệnh võ nghệ hơn người, nhưng không giỏi viết văn, lại lại không ngờ Hứa Bất Lệnh ngay cả chép thơ cũng không chép, thế có khác gì ở kỳ thi cuối năm của Quốc Tử Giám, viết cùng tên trên bài thi?

Toàn trường lặng ngắt như tơ hồi lâu, nếu không phải vì thân phận của Hứa Bất Lệnh thì có không ít tài tử giai nhân đã bắt đầu châm chọc khiêu khích rồi.

Thi hội là nơi văn nhã, con cháu vương hầu mua thơ vốn là tính tình trơ trẽn, trước kia cọ chút danh khí cũng được, nhưng làm một cách trắng trợn như vậy đúng là kinh thiên động địa!

Yến Vương Tống Ngọc che trán, ấp úng nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.

Tùng Bách Thanh thân là Đại Tế Tửu của Quốc Tử Giám, lại là ân sư thụ nghiệp của Hứa Bất Lệnh, dù là tính tình cao ngạo, lúc này mặt già cũng đỏ bừng, vỗ bàn.

"Hứa Bất Lệnh! Ngươi thân là thế tử của Túc Vương, nên đặt tâm tư trên triều chính, trên quân ngũ, chạy tới thi hội xem náo nhiệt cái gì?"

Lời này là bảo Hứa Bất Lệnh mau cút đi, đừng ở đây làm mất mặt, xem như là cho bậc thang để xuống.

Nhưng Hứa Bất Lệnh hôm nay tới đây chính là để tìm mắng.

Hứa Bất Lệnh làm ra bộ dạng không biết, đi đến giữa đại sảnh, dang tay tạo thành một vòng.

"Thi hội thì ai cũng có thể vào, ta viết ra thơ hay, vì sao lại không thể tới đây?"

Ngươi viết được thơ hay?

Tài tử giai nhân toàn trường thiếu chút nữa bị những lời này khiến cho nghẹn chết, dùng nghị lực cực lớn mới không mắng ra tiếng.

Mấy trăm người ở đây đều không phải người mù.

Ai mà không nhìn ra được đây là một nữ tử dãi dầu sương gió tinh thần sa sút viết ra?

Hứa Bất Lệnh ngươi thân là thế tử của Túc Vương, thiên kiêu một thế hệ, liệu có dính dáng gì tới nữ nghèo túng dãi dầu sương gió.

Ngươi muốn mua thơ chép thơ, ít nhất cũng đáng tin một chút chứ? Bộ dạng này khẳng định là bị nữ thi nhân đó chơi mà còn không biết.

Mua thơ bị chỉ ra và xác nhận tại chỗ, chết cũng không thừa nhận là chuyện trong tình lý. Nhưng Tùng Bách Thanh đã cho bậc thang lại không xuống, cứ muốn nhảy ra làm bia ngắm, chính là quá không thức thời.

Thật sự cho rằng là trưởng tử của Túc Vương thì ở đây không ai dám nói gì à?

Sau bàn, Tề Tinh Hàm tính tình luôn nóng nảy nên đập vỡ bàn rồi đứng lên, tức giận nói.

"Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi coi người ngồi đây đều là trẻ con ba tuổi không nhìn được chữ à? Nếu bài từ này là ngươi viết, chẳng lẽ ngươi lại nữ phẫn nam trang nhiều năm như vậy sao?"

"Ha ha ha."

Ở đây vang lên tiếng cười nhạo không ngừng.

Không ít tiểu thư quan gia lén lút ngắm Hứa Bất Lệnh mặc áo lông, nói thầm.

"Trông còn xinh đẹp hơn nữ nhân, nữ phẫn nam trang cũng chưa biết chừng."

Tề Tinh Hàm nói ra một câu, sắc mặt lập tức cứng đờ, quan sát kỹ Hứa Bất Lệnh mấy lần, dường như đang xác định là nam hay là nữ.

Sắc mặt Tống Ngọc vô cùng cổ quái, giơ tay lên.

"Bất Lệnh là nam nhi, bài thơ này… Ừm…"

Ừm cả nửa ngày, cũng không biết nên nói như thế nào mới không tổn thương tới tình cảm.

Trong đại sảnh là tiếng cười không dứt.

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.