Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi này không có Lí Thanh Chiếu

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Hứa Bất Lệnh thấy tình huống tới rồi, dựa theo phương hướng dự tính mà phát triển, tất nhiên bày ra diễn xuất mặt đỏ tai hồng, quật cường mở miệng.

"Thơ này chính là do bản thế tử viết, các ngươi không được phép cười! Đều câm miệng cho ta!"

Tề Tinh Hàm vẫn chưa từng thấy học sinh không biết hối cải như vậy, vỗ bàn đầy tức giận rồi nói.

"Ngươi nói là ngươi viết, vậy làm thế nào để chứng minh?"

Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn lời, làm ra bộ dạng á khẩu không nói được gì, mắt nhìn về phía nơi khác, diễn ra vẻ không thừa nhận đạo thơ.

Tề Tinh Hàm thấy bộ dạng này thì giận dữ, lại vỗ bàn.

"Người nào có thể chứng minh!"

Hứa Bất Lệnh vẫn không biết đáp lại thế nào.

Khi mọi người đang xem chuyện cười, một thanh âm chính nghĩa bỗng nhiên vang lên trên đài cao.

"Ta có thể chứng minh!"

Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh.

Sắc mặt chết cũng không hối cải của Hứa Bất Lệnh lập tức cứng đờ.

Cả sảnh đường đèn đuốc rực rỡ, trong đại sảnh Long Ngâm Các rộn ràng nhốn nháo, vì thanh âm bao hàm chính nghĩa này vang lên mà biến thành lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển qua các vị đại nho đang an vị trên đài cao, lại thấy một nữ tử đoan chính đứng tại chỗ, trong mắt còn có sự tức giận, hiển nhiên là cảm thấy các người đọc sách không nên làm nhục sự trong sạch của người ta.

Tùng Bách Thanh nhíu mày.

"Ngọc Phù, ngươi chứng minh thế nào?"

Tùng Ngọc Phù dáng vẻ đoan chính thi lễ, mặt hướng về phía các tài tử giai nhân đang chú ý.

"Bài từ này vốn là Hứa thế tử viết, chỉ là không cầu hư danh, lười chẳng muốn tranh cãi với các ngươi, các ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo bụng quân tử."

Tài tử giai nhân ở đây nhìn xung quanh, không biết nên giải thích với vị cô nương này thế nào, chỉ sợ là một tiểu thư bị sự xinh đẹp của Hứa thế tử khiến cho đầu óc mê muội, không nhìn tình huống mà nói bừa.

Hứa Bất Lệnh có phải đạo thơ hay, chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu?

Mà Hứa Bất Lệnh, nhân vật chính của sự kiện lần này thì kinh hồn táng đảm nhìn Trình Giảo Kim nửa đường giết ra, hận không thể xông lên diệt khẩu.

Vất vả lắm mới gánh được danh đầu "trộm thơ", mắt thấy sắp đại công cáo thành, ngươi chạy ra góp náo nhiệt làm gì?

Tề Tinh Hàm thấy Tùng Ngọc Phù nói thế thì nhíu mày mở miệng.

"Dung túng bao che sẽ làm hỏng một thanh danh, ngươi chứng minh thay hắn thế nào?"

Tùng Ngọc Phù không hề sợ hãi, đang muốn lôi ra gốc gác của Hứa Bất Lệnh, chứng minh Hứa Bất Lệnh không phải mãng phu ngu si tứ chi phát triển, mà là đại tài tử "văn võ song toàn, tuổi còn trẻ lại già dặn, lòng dạ sâu thẳm, tiền đồ không thể đoán định".

Có điều khả năng lật lọng của Hứa Bất Lệnh rất lợi hại, nhìn bộ dạng của Tùng Ngọc Phù thì hiểu được nàng ta đã bắt được "nhược điểm" của mình, quyết định nhanh chóng tiến lên mở miệng nói.

"Thôi! Tùng cô nương bênh vực lẽ phải, Hứa mỗ cảm kích trong lòng, nhưng bài từ này quả thật là tà đạo, không dám làm liên lụy tới danh dự của cô nương..."

Xôn xao.

Hứa Bất Lệnh vừa nói xong, toàn trường toàn là tiếng hô kinh ngạc.

Đạo thơ có chết cũng không nhận, kỳ thật mọi người cũng không làm được gì, nhưng thừa nhận ngay tại chỗ chính là chứng thực cho tiếng xấu "trộm thơ".

Có điều tuy mọi người trơ trẽn, nhưng Hứa Bất Lệnh dám làm dám chịu, thoải mái thừa nhận, kỳ thật cũng không có gì để nói.

Người ta là trưởng tử của Túc Vương, mua bài thơ tới đây chơi một chút, bị vạch trần thì thừa nhận ngay tại chỗ, cũng coi như cầm được thì cũng buông được, người ta lại không dựa vào cái này để kiếm cơm nên không cần thiết phải bám chặt không buông.

Đám đại nho Tùng Bách Thanh, Tề Tinh Hàm thấy Hứa Bất Lệnh thừa nhận sai lầm dứt khoát như vậy thì thở phào nhẹ nhõm gật đầu.

Tề Tinh Hàm đang chuẩn bị nói một câu "biết sai để sửa là rất đáng mừng", lại không ngờ Tùng cô nương ở bên cạnh đã lại mở miệng.

Tùng Ngọc Phù lộ ra vẻ tức giận và khó hiểu, đôi mắt hạnh trợn trừng.

"Hứa thế tử! Bài từ này vốn là ngươi viết ra, vì sao lại không thừa nhận, còn gánh tiếng xấu "trộm thơ"."

Bởi vì ta không muốn chết sớm!

Trong lòng Hứa Bất Lệnh thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vẫn phải làm ra bộ dạng hổ thẹn, lắc đầu cười khẽ.

"Bài từ này đã quá rõ ràng, quả thật là đạo văn."

Hai mắt Tùng Ngọc Phù trừng lên.

"Ngươi đạo thơ của ai?"

“Ta….”

Trong lòng Hứa Bất Lệnh giật nảy mình, cứng đờ tại chỗ.

Xong rồi!

Ta đạo của ai nhỉ?

"Ta đạo của Lí Thanh Chiếu."

"Nơi này không có Lí Thanh Chiếu."

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh hơi trầm xuống, trong lòng xoay chuyển rất nhanh.

"Ừm… Sai hạ nhân ra ngoài mua."

Chỉ là những lời này đã không còn ai nghe.

Một câu "ngươi đạo của ai" của Tùng Ngọc Phù đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả người ở đây.

Đúng vậy!

Bài nộp của Hứa Bất Lệnh có thể là giả, nhưng thơ này lại có thật.

Bài từ này tất nhiên có thể trở thành thiên cổ tuyệt xướng, cho dù Hứa Bất Lệnh mua, cũng phải là người có bản lĩnh thực sự viết ra chứ?

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.