Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn gặp lại !

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Sắc trời dần tối, tuyết trắng rơi khắp phố phường, đường phố đã được thắp sáng bởi ngọn đèn dầu. Ở giữa hai con sư tử đá ngoài Túc Vương Phủ, Tùng Ngọc Phù khoác áo choàng màu đỏ, đi qua đi lại trong gió tuyết, bàn tay nhỏ đặt ở bên hông, vừa muốn xoay người rời đi lại muốn vào trong Vương phủ. Sau vài lần như thế, nàng mới dừng chân rồi yếu ớt than thở một tiếng.

Hôm nay sau khi buổi học sáng kết thúc, Tùng Ngọc Phù mới nhớ tới chuyện mình phải đưa bản thảo thơ tiến cung, nàng vừa trở lại thư phòng đã lập tức nhìn thấy phụ thân đứng ở trước án thư, bản thảo thơ vốn lung tung rối loạn trên bàn đã biến mất không thấy.

Tùng Ngọc Phù vốn đã nhẹ nhàng thở ra nhưng nàng bỗng nhiên lại phát hiện mấy bài thơ từ nàng trộm chép lại cũng không thấy đâu. Lúc ấy, nàng đã dò hỏi và phụ thân nàng trả lời rằng, thứ gì có tác dụng thì đưa vào trong cung, còn vô dụng cầm thì đi nhóm lửa, bớt chiếm không gian.

Lúc ấy trong lòng nàng lộp bộp một cái, cũng không biết bản thảo bài thơ kia bị phụ thân nàng nhét vào trong đống nào, thế là nàng nói bóng nói gió hỏi một câu, phụ thân lại nói là không nhớ.

Rắc rối lớn rồi, thứ đó bị cầm đi nhóm lửa còn đỡ, cùng lắm thì nàng viết lại một phần. Nhưng nếu nó bị đưa vào trong cung, đương kim Thánh thượng nhìn thấy thơ từ trong đó chắc chắn sẽ vui mừng. Đến lúc đó vài câu khích lệ truyền ra, và rồi ngài sẽ muốn gặp vị đại tài tử sở hữu tài văn chương phi thường này.

"Nếu còn tiếp tục gây rắc rối cho ta thì ta sẽ lột sạch ngươi rồi treo lên đánh!"

Nhớ tới những lời này, Tùng Ngọc Phù rụt cổ lại, vội đến độ dậm chân.

Bản thảo thơ đã được đưa vào trong cung, không có khả năng lấy lại, Hứa thế tử mà biết thì hắn sẽ tức giận. Nàng nghe nói Hứa thế tử đã bình yên vô sự trở về nên vội vàng chạy đến Túc Vương Phủ, nhưng rồi nàng lại không biết nên xin lỗi như thế nào.

Nếu bản thảo thơ đã bị đốt rồi thì tốt, không ai biết chuyện này hết.

Tùng Ngọc Phù cắn chặt răng. Từ nhỏ nàng sinh ra trong dòng dõi thư hương, cảm thấy không nên tồn tại tâm lý may mắn mà vẫn nên đến chào hỏi trước một chút. Nhưng nàng còn chưa hạ quyết tâm thì từ sau lưng đã truyền đến giọng nói lạnh nhạt.

“Tùng cô nương, tìm ta có việc gì à?”

Tùng Ngọc Phù run run một cái vội vội vàng vàng xoay người. Nàng lập tức nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đứng ở bậc thang, hơi nghi hoặc nhìn nàng.

"Thế tử điện hạ."

Tùng Ngọc Phù hành lễ nhẹ nhàng như nước. Nàng đi đến dưới bậc thang, muốn nói lại thôi.

Hứa Bất Lệnh không thể hiểu được. Hắn huýt sáo gọi ngựa tới, nắm dây cương.

“Ta còn có việc, ngươi nói thẳng đi.”

Tùng Ngọc Phù xoắn sợi tóc bên tai, nàng rối rắm một lát vẫn không dám trực tiếp mở miệng. Nàng đành thăm dò tiếng gió trước.

“Hứa thế tử, ngươi nói chuyện sẽ giữ lời chứ?”

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày, đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần. Hắn tưởng nàng đến để đòi lại cây trâm, bèn gật đầu.

“Từ trước đến nay, ta đã nói là làm, vả lại ta cũng không cần thiết phải gạt người.”

“À.”

Sắc mặt Tùng Ngọc Phù đau khổ, không tự chủ được nắm thật chặt áo choàng trên người, đôi mắt hiện lên vài phần yếu ớt.

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi.

“Đừng bày ra cái dáng vẻ này, ta mềm cứng không ăn. Chỉ cần ngươi giữ kín như bưng, ta sẽ tự trả cây trâm lại cho ngươi. Nếu ngươi lại gây rắc rối cho ta, ta nói lột sạch ngươi rồi treo lên đánh thì sẽ làm vậy. Ta không quan tâm đến mấy thứ thanh danh gì đó đâu.”

Tùng Ngọc Phù lập tức nghẹn lời, mới vừa rồi không dám nói, hiện tại càng không dám nói. Nàng do do dự dự nói.

“Con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm. Nếu ta phạm sai lầm, ngươi có thể mắng ta, sao có thể dùng phương thức này nhục nhã nữ tử.”

Hứa Bất Lệnh không có tâm tư nghe mấy cái đạo lý lớn lao này. Hắn xoay người lên ngựa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

“Đừng có ôm tâm lý may mắn xằng bậy, đến lúc đó ngươi nói cái gì cũng vô dụng. Ngày mai ta có việc nên không đến Quốc Tử Giám được, ngươi thay ta chào hỏi phu tử một câu. Hẹn gặp lại!”

Dứt lời hắn khẽ kẹp bụng ngựa, chạy chậm về phía Đại Nghiệp Phường.

Tùng Ngọc Phù bước lên phía trước hai bước, cố hết sức để lấy dũng khí nhưng vẫn không dám gọi Hứa Bất Lệnh lại. Nàng xoay qua xoay lại tại chỗ hai vòng, chỉ có thể ôm chút may mắn, đi ba bước lại quay đầu một lần mà rời khỏi phố Khôi Thọ…

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.