Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uống rượu ở hẻm nhỏ

Phiên bản Dịch · 1359 chữ

Hứa Bất Lệnh phóng ngựa như bay vào trong Đại Nghiệp Phường, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Bông tuyết bay tán loạn trên đường dài, người đi đường đều bước thật nhanh, trong quán rượu dọc phố Câu Lan truyền ra tiếng cười vui không dứt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu.

“Gió thổi trần hoa đã hết mùi, ngày mệt nhọc chải đầu…”

“Hứa thế tử thật ra là nam nhân vô cùng dịu dàng, nghe nói diện mạo còn đẹp hơn cả thiên tiên.”

“Hứa thế tử không thừa nhận đây là hắn viết….”

“Ôi~ Cái này gọi là khí độ quân tử, người ta chẳng qua là không thích nổi danh thôi, khác hẳn với những người đọc sách thế tục ngoài kia…”

Xem tình hình thì có vẻ chuyện tối hôm qua ở Long Ngâm Các đã bị truyền ra rồi.

Hứa Bất Lệnh không còn lời nào để nói. Hắn xuống ngựa ở đầu hẻm rồi đi đến tiệm rượu Tôn gia, chuẩn bị mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu đi tìm Chúc Mãn Chi.

Hắn dắt con ngựa Truy Phong xuyên qua hẻm đá xanh hẹp dài, hắn có thể nhìn thấy tiệm rượu dưới đèn lồng mờ nhạt từ xa, cờ phướn của quán rượu phất phơ trong gió lạnh.

Sắc trời vẫn chưa quá muộn, ba cái bàn của cửa hàng vắng khách một cách hiếm thấy.

Tôn chưởng quầy dọn một băng ghế nhỏ ra, sau đó hắn ngồi ở cửa tiệm rượu đã mở vài chục năm, trong tay cầm một bầu rượu nhưng không uống, ánh mắt vẩn đục không có tinh thần, hắn chỉ mải nhìn về phía cuối hẻm đá xanh nhỏ.

Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đến gần, tiếng vó ngựa ‘Lộc cộc’ thanh thúy vang lên trong gió tuyết.

Tôn chưởng quầy chưa quay đầu, gương mặt u sầu được thu lại và thay bằng vẻ mặt tươi cười hòa khí trước sau như một. Hắn chống đầu gối đứng dậy.

“Công tử tới rồi, quy tắc vẫn như cũ hả?”

“Ừm, múc cho ta một bầu rượu.”

Hứa Bất Lệnh gỡ hồ lô rượu xuống đưa cho Tôn chưởng quầy đã sắp chạy tới phía sau lu rượu. Hắn đánh giá cửa hàng vài lần. Băng ghế được úp ngược ở trên bàn, cái đĩa vốn chứa rượu và thức ăn cũng rỗng tuếch, rõ ràng hôm nay cửa hàng không mở cửa. Hắn hơi nghi hoặc.

Tôn chưởng quầy, hôm nay không bán hàng à?

Sắc mặt Tôn chưởng quầy vẫn tươi cười, dùng muỗng múc rượu trong lu rượu lớn thơm nồng rồi khẽ thở dài một tiếng.

“Trong nhà xảy ra chút chuyện, vốn dĩ hôm nay ta không định buôn bán. Nhưng lão Tiền, một gã sâu rượu lâu năm thường xuyên tới mua rượu lại chạy tới cửa hỏi ta lý do, nhân tiện kể rằng hồi sáng công tử đã chờ trước cửa tiệm một canh giờ. Ôi~ Là tiểu lão nhân sơ ý quên mất cái này, thật không phải với công tử.”

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, sau khi nghĩ kỹ lý do thì hắn cười một tiếng.

“Cho nên Tôn chưởng quầy mới chạy tới đây rồi nhàm chán đợi ta cả một ngày sao?”

“Ha ha.”

Tôn chưởng quầy cười một cái, nghiêm túc múc rượu.

“Làm buôn bán phải nhắc đến chữ tín, mỗi ngày công tử đều kiên trì mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu, không phải tự mình tới thì sẽ sai hạ nhân lại đây. Có thể ở cửa chờ tiểu lão nhân một canh giờ là nhìn trúng chút tay nghề này của tiểu lão nhân. Sao ta có thể để công tử uổng công chờ đợi chứ.”

“Tiệm rượu không chỉ có một, đổi lại nếu để người bình thường chờ một canh giờ, chắc chắn sẽ không tới nữa, sao Tôn bá biết ta vẫn tới?”

Tôn chưởng quầy lắc lắc đầu.

“Ta mở tiệm rượu cả đời, hào hiệp trên giang hồ, đại nhân trên triều đình, lưu manh trên phố phường ta đều đã thấy qua nhiều rồi, thậm chí Tiên Đế và đương kim Thánh thượng ta đều gặp qua vài lần. Người sống lâu rồi thì tự nhiên sẽ nhìn rõ người khác, công tử là người coi trọng quy củ. Buổi sáng thất vọng mà về, buổi tối nhất định sẽ qua tìm hiểu lý do là gì. Tiểu lão nhân há có thể tiếp tục để công tử đi tay không một chuyến.”

Trong lúc nói chuyện, Tôn chưởng quầy múc đầy một bầu rượu đưa cho Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh nhận bầu rượu, nghĩ một chút rồi đi vào tiệm rượu lần đầu tiên, hắn lật ghế băng lại đặt xuống đất, sau đó ngồi xuống bên bàn rượu phía ngõ nhỏ.

“Tôn bá cũng là người coi trọng quy củ. Sắc trời còn sớm, một mình uống rượu không thú vị, nếu không chúng ta cùng ngồi xuống uống hai chén?”

Tôn chưởng quầy lấy khăn lông trắng xoa xoa tay, nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, ngược lại cũng không từ chối. Hắn đi vào buồng trong cầm đĩa đậu phộng, lại lấy hai bát rượu đặt ở trên bàn tiệc.

Đường dài không đèn, gió tuyết tung bay.

Tôn chưởng quầy ngồi xuống bên bàn rượu cạnh rào chắn, khách sáo như cũ.

“Công tử uống rượu, hẳn còn có mục đích khác hả? Khách cố chấp với rượu như ngài, lão nhân ta bán rượu vài chục năm cũng mới thấy được lần đầu tiên đấy.”

“Ta có chút bệnh vặt cần dùng rượu làm thuốc dẫn.”

Hứa Bất Lệnh cầm hồ lô rượu rót ra hai bát, một bát trong đó đưa tới trước mặt Tôn chưởng quầy. Trên bàn tiệc không bàn thân phận, lớn tuổi là huynh, nhỏ tuổi là đệ, quy tắc này áp dụng với mọi hạng người trong tam giáo cửu lưu.

Tôn chưởng quầy nhận bát rượu, cẩn thận đánh giá Hứa Bất Lệnh vài lần.

“Tiểu lão nhân bán rượu ở ngõ nhỏ nhiều năm như vậy, thật ra trước kia đã gặp được một người có vài phần giống với công tử. Là một cô nương, nghe nói là khuê nữ của Đông Hải Lục gia, nàng cũng là một người tài hoa hơn người nên ta nhớ khá rõ. Sau đó cô nương kia đã bị nhi tử của một Vương gia bắt cóc đến Tây Lương rồi.”

“Đó là nương ta.”

Hứa Bất Lệnh hơi ngoài ý muốn. Hắn suy nghĩ một chút.

“Mấy năm trước nàng sinh bệnh, không thể trị được… Khi ta còn nhỏ, nàng đối xử với ta rất tốt.”

Tôn chưởng quầy thổn thức, bát rượu mới vừa được bưng lên lại đặt xuống, cuối cùng hắn lại bưng lên, chạm bát với Hứa Bất Lệnh xong mới than một tiếng.

“Sinh lão bệnh tử, đau buồn thất thường là chuyện thường của đời người, ai ai cũng phải trải qua một lần. Công tử có thể nghĩ thoáng thì tốt.”

Hứa Bất Lệnh bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“Đúng vậy. Tôn bá lớn tuổi hiểu được đạo lý này thì còn gì mà không nghĩ thoáng đây?”

Tôn chưởng quầy cũng bưng bát rượu và uống một hơi cạn sạch, hắn quệt miệng cười bất đắc dĩ.

“Ánh mắt công tử thật tốt. Ôi, tiểu lão nhân sống cả đời, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấu người lại chưa từng nghĩ đến lúc già rồi vẫn còn bị ưng mổ mắt, nuôi phải con sói mắt trắng…”

Nếu mỗi ngày Hứa Bất Lệnh tới nơi này mua rượu, tất nhiên cũng đã điều tra rõ bối cảnh của cửa tiệm. Tôn chưởng quầy chỉ có một nhi tử, làm quan ở nơi khác mấy năm không trở lại một lần, bên người ngoại trừ có một người học việc ra thì không còn ai khác.

Nhớ tới chỗ này, Hứa Bất Lệnh hơi hơi nhíu mày.

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.