Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc hành

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

chương

Sau khi thấy hang động sập Lạc Trần quay người rời đi, hắn chạy nhanh hết mức có thể vì không có gì đảm bảo rằng bọn chúng chết hết

Đúng như dự đoán sau khi Lạc Trần đi được nữa tuần hương thì cửa động nổ tung tên thủ lĩnh cùng với bọn tai sai đi ra trên mặt hắn đầy vẻ tức giận nghiến răng quát

"Tìm cho ta, rốt cuộc là kẻ nào đặt bẩy ngay cửa hang"

Bọn tay sai thấy thủ lỉnh có vẻ rất tức giận nên gấp rút làm theo , trong đó tên đoàn trưởng được Lạc Trần cáo chi khi nảy chạy đến tên thủ lỉnh nói

"Đại nhân khi nảy có kẻ thông chi chúng ta chạy gấp lại đây nên mới bị dính bẩy"

Tên thủ lình lườm hắn quát

"Bây giờ hắn đâu"

Tên đoàn trưởng bối rối hoảng sợ nói

"Tiểu nhân không biết khi vào cửa động đả không thấy hắn rồi"

Tên đoàn trưởng nghe đến đây đoán được phần nào ai là kẻ đặt bẩy nên nói

"Ngươi dẩn theo một chi đội ngủ truy tra hắn nếu không tìm gặp thì các ngươi tự hiểu số phận"

Nối song hắn dẫn nhưng tên thuộc hạ đuổi theo bắt bọn nô lệ chạy trốn chừa lại tiểu đội của tên đoàn trưởng

Thấy cảnh này tên đoàn trưởng nhìn sang thành viên cười khổ

"Haizz, các huynh đệ lần này luyên lụy các ngươi rồi"

Một tên thuộc hạ nói

"Không sau đâu đoàn trưởng dù thế nào bọn ta cũng sẽ theo ngươi, huống hồ kẻ chúng ta cần bắt chỉ là một mao đầu tiểu tử"

Tên đoàn trưởng nghe vậy an lòng một ít sao đó hắn phân phó huynh đệ chia ra tìm manh mối mà Lạc Trần còn sót lại.

Tìm nữa ngày trời rốt cục một tên thành viên hô lên

"Tìm gặp rồi , hắn đang đi về hướng tây"

Tên đoàn trưởng nghe vậy thúc dục

"Nhanh chóng đuổi theo, hắn dù gì củng chỉ là một đứa trẻ chắc chắn chưa đi xa"

Cùng lúc đó lạc Trần chạy nhanh về phía tây vừa đi hắn về nguy trang đổi hướng liên tục làm ảnh hưởng rất lớn đến bọn đuổi theo đi được nữa ngày hắn quyết định tìm một gốc cây nghỉ ngơi thầm nghỉ

"Tiếp tục chạy trốn thế này không ổn, nếu tiếp tục ta sẽ không có ngày yên bình"

nói đến đây ánh mắt hắn nổi lên sát ý đi dạo vày vòng xung quanh âm thầm bố cuộc để giết địch.

Hắn đào một cái hố lớn với một cái hố nhỏ kế bên dưới cái hố là những cây cọc nhọn được gha độc, cái hố nhỏ được ngụy trang tỉ mỉ còn cái hố lớn trong có vẻ sơ sài.

sau đó hắn đốn một cây gỗ lớn làm thành một lòng giam to cuột ở trên cao, sao khi làm song hấy lấy số thuốc nổ còn lại để vào một thân cây mục.

Hắn còn đi giết thú rừng rút hết máu để vào trong một cái bao bố treo kế bên cái lòng buộc một cái cọc nhòn vào thân cây mục nhắm ngay đến cái bao máu ấy.

song xuối hết thẩy hắn chốn ở một góc cây cách đó không xa âm thầm trờ đợi trong quá trình này hắn có chút khẳng trương vì không biết số lượng quân địch và cảnh giới bọn chúng ra sau hắn trờ nữa ngày lâu truy binh mới đuổi tới, nghe tiếng bước trân hắn nhẹ thở ra một hơi tuy số lượng địch có chút đông nhưng được cái tu vi không cao nên hắn vẫn ở im một chỗ không có ý định tiếp tục chốn mà sem tình hình.

Một tên thành viên nói với đoàn trưởng cười nói

"Đại nhân chúng ta đuổi lâu như vậy rồi xem ra sắp tìm tới, haha dù gì hắn củng chỉ là một tiểu tử"

Tên đội chưởng lườm hắn

"Không được phép khinh thường kẻ địch trong bất cứ trường hợp nào, nếu không các ngươi sẽ rất thảm"

Tên vừa nói với đoàn trưởng nghe vậy cười

"Ngày yên tâm một tiểu tử mà thôi. đây ngày nhìn đặt bẩy còn sơ sài như vậy haha"

hắn chỉ cho tên đoàn trưởng vị chí cái hố lớn lúc trước lạc trần đào sao đó lạch qua thấy vậy mấy tên khác củng đi theo tên đó với một kẻ khác vô tình đạp chúng cái hố nhỏ nên lúng xuống bị cây cộc đâm vào châm chất đọc đi vào cơ thể bọn chúng nhanh chong suy yếu thấy vây hai tên đi phía sau chạy lên vội vàng đem bọn hắn rời khổi cái hổ quá trình có trúc khó khăng nên cần tốn thời gian tên đoàn trưởng thấy vậy nên để bốn người bọn chúng ở lại và dẫn theo năm người khác đuổi theo Lạc Trần.

núp ở trên cây thấy tên đoàn trưởng đi xa và ngay hướng cái bẩy mà hắn đả đặt nên yên lòng, âm thầm đi ra sao lưng của bốn tên kia , ba người là phàm nhân còn tên bị độc ngấm vào cơ thể trở nên suy yếu nên không thể cảm nhận Lạc Trần tới gần, khi bọn chubgs phát hiện ra thì một tên phàm nhân bị Lôi đao đâm xuyên tim còn tên còn lại hoảng sợ té ngả trên đất nói không nên lời tên phàm nhân bị dính độc nên chết rồi chỉ còn lại tên tụ khí tần một suy yếu ở đó vô lực cầu cứu.

Lạc Trần giết tên phàm nhân cuối cùng thì chỉ còn lại mình hắn hắn thề cuộc đời này trưa thấy tình cảnh nào đáng sợ như vậy một đứa nhóc mười tuổi mà thôi có thể cầm đao giết người không nhíu mày khuông mặt dính vết máu đang mỉm cười đi về phía hắn hốt hoản kêu cứu khi nói một nữa thì hắn không nói được nữa rồi lôi đao chém đứt đầu hắn máu văng khắp nơi dính trên người Lạc Trần không ít hắn thầm nhủ

"Nơi mà lấy thực lực vi tôn chỉ cần đủ mạnh thì không cần sợ bắt cứ thứ gì uy hiếp, chi tiết ta còn quá yếu a"

Hắn bắc đắc dỉ thở dài quay người rời đi.

sau khi chia ra tên đoàn trưởng dẩn theo năm người khác đuổi theo Lạc Trần thì gặp nguy hiểm đi được nữa đường một tên va phải sợi dây nên một cái thân cây to từ bên hong lao về phía bọn hắn năm người đành phải né sang một bên nhưng cái lồng giam từ trên rớt xuống giam sáu người lại một tên trong đó cười gằng

"Trò trẻ con"

Hắn vừa dứt tiến thì nghe được tiếng nổ lớn một cây cộc đâm về phía báo bố trên đầu bọn hắn tên đoàn trưởng phát giác được không ổn hô

"Mau né ra cái thứ đó nguy hiểm"

Năm người kia ngẫn người vì bọn họ nghĩ cái cộc đấy nhấm vào bọn hắn nhưng trược thì cái bao nổ mảng lớn huyết từ trên trời rơi xuống sối ướt bọn hắn tên đoàn trưởng vội vàng hô

"Mau phá cái lao chia nhau chạy"

Mấy người kia nghe theo ra xức phá cái lao một hơi sau cái lao phá một tên gổi đoàn trưởng

"Tại sau chúng ta phải chạy chứ sắp bắt được tiểu tử kia rồi"

tên đoàn trưởng quát

"ngu xuẩn tất cả chúng ta đều bị tấm trong huyết mùi hôi như vậy vơi stieengs nổ lớn khi nảy chắc chắn có không ít yêu thú chạy tới"

Bọn hộ định chạy thì nghe được tiếng sói chu cả sáu người mồ hôi lạnh chảy khắp người, ngay tức khắc tên đoàn trưởng quát

"Mau chạy ta ở lại đoạn hậu"

nghe vậy có hai tên tụ khí nhất tầng đi ra

"đoàn trưởng ngươi xem thường bọn ta, kết nghĩ bao nhiêu năm nay có phước cùng hưởng có họa cùng chia bọn ta ở lại với ngươi"

hai tên đó quay ra quát 3 người sau lưng

"Mau chia ra chạy bọn ta ở lại với đoàn trưởng "

vừa chạy tới thì thấy cảnh này Lạc Trần nhất thời mùi lòng, nếu sau người này ham sống sợ chết thì hắn chắc chắn sẽ giết hết nhưng khi hắn thấy tình cảm huynh đệ thấm thía như vậy không nở xuống tay nên để cho ba người đó chạy .

kết quả là ba người ở lại đoạn hậu chở thành thức ăn trong bụng yêu thú còn ba người chạy hai người thì may mắn sống sót còn một kẻ thì bị yêu thú chặng đường nên chết.

Thấy tình cảnh như vậy Lạc Trần thở dài rồi quay người ra đi hắn để lại bóng lưng có chút cô độc rồi từ từ đi xa

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.