Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2110 chữ

chương 12

Ổn thỏa thương thế sao lạc trần tiếp tục lên đường

Trong quá trình đi hắn đi rất nhanh và thận trọng sợ gặp phải tên điên hôm qua, hắn thành công ra khỏi rừng mặc dù tốn thời gian hơn dự tính.

Lạc Trần dự định tham gia vào quân đội để tf hiểu về việt mắt tích của cha hắn, đất nước hắn sinh sống là một tiểu quốc nhỏ ở rìa của lục địa.

Đất nước nừ dưới sự thống trị của nhà Tề, mấy đời vua trước xem như ra sức cho đất nước nên bờ cõi được mở rộng, diện tích lớn hơn những nước lân cận khá nhiều.

Đến đời hoàng đế Tề Hưng Khang trầm mê nữ sắc, nghe lời thái sư ra sức mở rộng bờ cỏi nhưng phảm phải lợi ích của nhiều nước nên bị cộng đồng các nước chống lại. các con đường giao dịch bị phá hủy hàng hóa trong nước đình trệ làm cho người dân đói khổ khắp nơi.

Đất nước dần suy tàn không còn cường thình như trước nữa nhiều binh sĩ phải làm cướp để mưu sinh .

Nạn đói hoành hành khắp nơi, xác chết nằm la liệt trên đường phố ở các nông thôn nhỏ. giá cả hàng hóa tăng liên tục, một món hàng hôm qua bán một lượng bạc thì hôm nay bán 5 lượng.

Tuy cuộc sống nhân dân đói khổ như vậy nhưng tên hoàng đế vẫn sống một cuộc sống an nhàn sung xướng bỏ qua mọi việc nghe tên quốc sư cầu cái gì gọi là trường sinh đang mang đến cho người thọ ngang trời đất, do quá trình tìm kiếm vật liệu ngân sách đất nước không cần nhiều.

mỏi lần ngân sách gần hết thì hắn lại hạ lệnh tăng thuế làm cho đời sống người dân càng cực khổ.

Trước tình hình đó nhị hoàng tử đả thai mặt hoàng đế điều khiển binh lính lên sa trường chống giắc còn đại hoàn tử quản lí triều đình .

Nhờ vậy cuộc sống của người dân có phần nhẹ nhỏm.

Lạc Trần định đầu nhập vào quân đội dưới chỉ hủy của nhị hoàng tử vì nghe nói khi xưa phụ thân hắn ở

khi đến nơi đăng kí đi lính hắn gặp một vấn đề rất nan giải

Hắn nghe một tiếng quát chói tay

"Ngươi một cái tiểu thí hài 10,11 tuổi không ở nhà bám váy mẹ chạy đến đây làm gì"

Hắn không đủ tuổi a. Hăn scao một dáng người khá gọn do mới mười tuổi và ăn uống không đủ chất nên hắn khá rầ, nếu so với những đại hán xung quanh hắn đặc biệt bắc mất a

Nhiều ngày liền trong rừng bây giờ nhìn hắn có chúc dơ có người quen ở đây chưa chắc gì nhận ra hắn.

Hắn này nỉ tên khảo sát

"Thúc thúc cho ta ra chiến trường đi a , ta muốn được giết giặc lặp công"

tên đại hán quát lên lần nữa

"Không"

Lúc Lạc Trần hặm hực chuẩn bị rời đi thì nghe một giọng nói từ tốn vang lên

"Nếu muốn hắn ra chiến trường giết giặc lặp công thì cứ cho hắn đi"

sau khi nhìn ngó xung quanh thì Lạc Trần thấy từ xa đi tới một thanh nên khoác áo vàng ung dung đi tới

Tên đại hán thấy vậy trần chờ nói

"Nhưng hắn còn quá nhỏ a đại nhân"

Tên thiếu niên áo vàng liết tên đại hán nói

"Ta kêu vậy thì ngươi cứ làm chớ nhiều lời vô ích"

Hắn quay sang nhìn Lạc Trần từ ái nói

"Ta tên Trần thái hư, và là đội trưởng chung đoàn bốn cũng là cấp trên của đệ sao này đệ nghe theo ta chớ cải lại

Lạc Trần mờ mịt đáp

"Tốt a sau này đệ sẽ theo huynh"

Trong lòng Lạc trần thầm nghỉ

"Ta đến đây để tìm tung tích của phụ thân sao lại thành tiểu đệ của người khác rồi"

để lại câu nói đó Trần hái hư quay người rời đi trên môi còn dính đấy nụ cười lạnh

Thấy Lạc trần vẫn còn đang đứng thất thần thì tên đại hán canh gác lúc nãy thúc giục

"Còn đứng đó làm gì, mâu chạy theo a"

Lạc Trần chạy theo và về đến tiểu đội thì đặp vào ánh mắt ngây thơ ấy là một cảnh tượng máu me tàn chi rơi hoài trên đất, cảnh người mắt từng bộ cơ nằm la liệt khắp nơi lf. cho hăn slaanf nhẵ ý thức được chiến tranh tàn khốc hắn cố nén cơn nôn mửa nhưng không được, gắn chạy ra ngoài để nôn một hồi lâu sau mới trở về nguyên bản thanh tú trên khuôn mặt trong có chút nhợt nhạt không có tí máu, sao khi bạn giao chổ ở và căn cứ Trần thái hư bỏ Lạc Trần lại và quay người rời đi khi trần thái hư rời đi mọi người bắt đầu nghị luận đứng lên

"Tên khốn nạn họ trần này còn mặt mũi giới thiệu người đến, kẻ đi theo hắng cũng chẳng bình thường"

Nghe mọi người nghị luận Lạc Trần tỏa vẻ lúng túng nói khuôn mặt nhợt nhạc giờ đã có tí sức sống

"mọi người có vẽ hiễu lầm gì rồi ta và tần sư huynh thật sự không quen biết gì hết"

một tên cục tay biểu môi nói

"Ngươi sẽ không công giúp đở một kẻ mới quen biết a"

Nghe vậy Lạc Trần Trầm mặt lại

"Đúng a tại sao ta lại không công giúp người"

Hắn ẩn ẩn cảm giác được điều gì đó không ổn nên không tranh cãi với mọi người nữa mà tập trung suy nghĩ

khi thấy Lạc Trần không đáp lại mà Trầm mặt suy nghĩ bọn họ thấy cảnh này thầm nghỉ tdong lòng

"Tại sao ta lại ép buộc tội lên người một đưa trẻ a"

Hồi hopjhọphọphohopjhọphọphopjpjhọplại chổ Lạc Trần mở đầu là những lời xin lỗi chchchương 12

Ổn thỏa thương thế sao lạc trần tiếp tục lên đường

Trong quá trình đi hắn đi rất nhanh và thận trọng sợ gặp phải tên điên hôm qua, hắn thành công ra khỏi rừng mặc dù tốn thời gian hơn dự tính.

Lạc Trần dự định tham gia vào quân đội để tf hiểu về việt mắt tích của cha hắn, đất nước hắn sinh sống là một tiểu quốc nhỏ ở rìa của lục địa.

Đất nước nừ dưới sự thống trị của nhà Tề, mấy đời vua trước xem như ra sức cho đất nước nên bờ cõi được mở rộng, diện tích lớn hơn những nước lân cận khá nhiều.

Đến đời hoàng đế Tề Hưng Khang trầm mê nữ sắc, nghe lời thái sư ra sức mở rộng bờ cỏi nhưng phảm phải lợi ích của nhiều nước nên bị cộng đồng các nước chống lại. các con đường giao dịch bị phá hủy hàng hóa trong nước đình trệ làm cho người dân đói khổ khắp nơi.

Đất nước dần suy tàn không còn cường thình như trước nữa nhiều binh sĩ phải làm cướp để mưu sinh .

Nạn đói hoành hành khắp nơi, xác chết nằm la liệt trên đường phố ở các nông thôn nhỏ. giá cả hàng hóa tăng liên tục, một món hàng hôm qua bán một lượng bạc thì hôm nay bán 5 lượng.

Tuy cuộc sống nhân dân đói khổ như vậy nhưng tên hoàng đế vẫn sống một cuộc sống an nhàn sung xướng bỏ qua mọi việc nghe tên quốc sư cầu cái gì gọi là trường sinh đang mang đến cho người thọ ngang trời đất, do quá trình tìm kiếm vật liệu ngân sách đất nước không cần nhiều.

mỏi lần ngân sách gần hết thì hắn lại hạ lệnh tăng thuế làm cho đời sống người dân càng cực khổ.

Trước tình hình đó nhị hoàng tử đả thai mặt hoàng đế điều khiển binh lính lên sa trường chống giắc còn đại hoàn tử quản lí triều đình .

Nhờ vậy cuộc sống của người dân có phần nhẹ nhỏm.

Lạc Trần định đầu nhập vào quân đội dưới chỉ hủy của nhị hoàng tử vì nghe nói khi xưa phụ thân hắn ở

khi đến nơi đăng kí đi lính hắn gặp một vấn đề rất nan giải

Hắn nghe một tiếng quát chói tay

"Ngươi một cái tiểu thí hài 10,11 tuổi không ở nhà bám váy mẹ chạy đến đây làm gì"

Hắn không đủ tuổi a. Hăn scao một dáng người khá gọn do mới mười tuổi và ăn uống không đủ chất nên hắn khá rầ, nếu so với những đại hán xung quanh hắn đặc biệt bắc mất a

Nhiều ngày liền trong rừng bây giờ nhìn hắn có chúc dơ có người quen ở đây chưa chắc gì nhận ra hắn.

Hắn này nỉ tên khảo sát

"Thúc thúc cho ta ra chiến trường đi a , ta muốn được giết giặc lặp công"

tên đại hán quát lên lần nữa

"Không"

Lúc Lạc Trần hặm hực chuẩn bị rời đi thì nghe một giọng nói từ tốn vang lên

"Nếu muốn hắn ra chiến trường giết giặc lặp công thì cứ cho hắn đi"

sau khi nhìn ngó xung quanh thì Lạc Trần thấy từ xa đi tới một thanh nên khoác áo vàng ung dung đi tới

Tên đại hán thấy vậy trần chờ nói

"Nhưng hắn còn quá nhỏ a đại nhân"

Tên thiếu niên áo vàng liết tên đại hán nói

"Ta kêu vậy thì ngươi cứ làm chớ nhiều lời vô ích"

Hắn quay sang nhìn Lạc Trần từ ái nói

"Ta tên Trần thái hư, và là đội trưởng chung đoàn bốn cũng là cấp trên của đệ sao này đệ nghe theo ta chớ cải lại

Lạc Trần mờ mịt đáp

"Tốt a sau này đệ sẽ theo huynh"

Trong lòng Lạc trần thầm nghỉ

"Ta đến đây để tìm tung tích của phụ thân sao lại thành tiểu đệ của người khác rồi"

để lại câu nói đó Trần hái hư quay người rời đi trên môi còn dính đấy nụ cười lạnh

Thấy Lạc trần vẫn còn đang đứng thất thần thì tên đại hán canh gác lúc nãy thúc giục

"Còn đứng đó làm gì, mâu chạy theo a"

Lạc Trần chạy theo và về đến tiểu đội thì đặp vào ánh mắt ngây thơ ấy là một cảnh tượng máu me tàn chi rơi hoài trên đất, cảnh người mắt từng bộ cơ nằm la liệt khắp nơi lf. cho hăn slaanf nhẵ ý thức được chiến tranh tàn khốc hắn cố nén cơn nôn mửa nhưng không được, gắn chạy ra ngoài để nôn một hồi lâu sau mới trở về nguyên bản thanh tú trên khuôn mặt trong có chút nhợt nhạt không có tí máu, sao khi bạn giao chổ ở và căn cứ Trần thái hư bỏ Lạc Trần lại và quay người rời đi khi trần thái hư rời đi mọi người bắt đầu nghị luận đứng lên

"Tên khốn nạn họ trần này còn mặt mũi giới thiệu người đến, kẻ đi theo hắng cũng chẳng bình thường"

Nghe mọi người nghị luận Lạc Trần tỏa vẻ lúng túng nói khuôn mặt nhợt nhạc giờ đã có tí sức sống

"mọi người có vẽ hiễu lầm gì rồi ta và tần sư huynh thật sự không quen biết gì hết"

một tên cục tay biểu môi nói

"Ngươi sẽ không công giúp đở một kẻ mới quen biết a"

Nghe vậy Lạc Trần Trầm mặt lại

"Đúng a tại sao ta lại không công giúp người"

Hắn ẩn ẩn cảm giác được điều gì đó không ổn nên không tranh cãi với mọi người nữa mà tập trung suy nghĩ

khi thấy Lạc Trần không đáp lại mà Trầm mặt suy nghĩ bọn họ thấy cảnh này thầm nghỉ tdong lòng

"Tại sao ta lại ép buộc tội lên người một đưa trẻ a"

Hồi lâu mọi người dần tụ họp lại chổ Lạc Trần mở đầu là những lời xin lỗi chân thành của họ , điều này Lạc trần vui vẽ nhận lấy sao đó mội người trò chuyện hết cả buổi tối.

ân thành của họ , điều này Lạc trần vui vẽ nhận lấy sao đó mội người trò chuyện hết cả buổi tối.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.