Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 921 chữ

chương 13

 

"Tập hợp"

 

Trời chưa sáng tiếng hô hào trong quân doanh truyền đến từng nhóm người luyên tục từ trong lều đi ra, đứng nghiêm chỉnh thành từng hàng trong đó có một thiếu niên hết sức bắt mắt, thân hình gầy gò cùng với chiều cao khiêu tốn đứng giữa những người lính cường tráng lộ ra đặc biệt khác loại. 

 

Khuôn mặt tiều tụy trong như rất lâu chưa được nghỉ ngơi tử tế, do lần đầu vào quân doanh có một số việc hắn còn chưa rõ ràng liên tục làm sai nhận liên tục trách phạt, nhưng hắn không than vãn dù chỉ một lời vì trong thâm tâm hắn chỉ cần cố gắng thì sẽ được mọi người công nhận. 

 

Một người đàn ông trung niên đi đến bên Lạc Trần nói với giọng cứng nhắc:

 

"Lạc tiểu tử ngươi chuyển sang bên phụ bếp đi, chiến trường là nơi không thích hợp với ngươi"

 

Lạc Trần cảm thấy có chút không phục bèn hỏi lại:

 

"Tại sao, ta cũng có thể ra chiến trường giết địch"

 

Phó đội trưởng thấy hắn phản bác nên quát lớn:

 

"Ngươi xem bộ dạng của ngươi hiện tại, mới mười hai tuổi đòi đi giết người khi quân ta không có người sao mà cần ngươi ra trận"

 

"Nhớ kỷ lời của ta nói là tuyệt đối. "

 

Nghe vậy Lạc Trần rụt cổ lại hắn có chút đuối lý,  đánh giặc quan trọng nhất là  sĩ khí mà đưa một thằng nhóc mười hai tuổi như hắn lên khác nào sĩ khí tan rã nên đành im lặng 

 

"Vâng. "

 

Trở lại trong quân doanh hắn cảm thấy bản thân không có thứ gì gọi là hành lý, những thứ quan trọng được khắc trong óc rồi chỉ nói lời tạm biệt với mội người rồi đi. 

 

Trong ngày hôm đó hắn gấp rút chuyển đơn vị, đến nơi rồi hắn mớ thấy nơi đây đặc biệt náo nhiệt. 

 

"Nhanh lên các ngươi chưa ăn cơm sao, gần tới giờ cơm chưa rồi, kẻ nào chậm dùng quân pháp để trị. "

 

"Rõ"

 

Tác phong của mọi người rất nhanh chóng và đều mười người làm một món cứ như thể là một người làm động tác nhất trí, hắn đứng nhìn mê mẩn hắn tỉnh hồn lại khi nghe tiếng quát của người phụ trách ở đây. 

 

"Tiểu tử ngươi tới đây làm gì. "

 

Hắn nhanh chóng thủ thế và hét lớn sợ động tĩnh xung quanh làm cho người phụ trách ở đây không nghe được tiếng của hắn:

 

"Báo cáo quản lý ta vừa được chuyển sang đơn vị này. "

 

"Còn đứng đó mau đi lấy nước"

 

"Rõ"

 

Hắn nhanh chóng chạy đi lấy nước thay cho người vừa mang nước về, hắn cao khoảng một mét tư phải gánh hai thùng nước mỗi thùng cao gần nữa người hết sức bắt mắt mọi người trong quân doanh khi nhìn thấy hết sức ngạc nhiên cũng không nói gì nhiều. 

 

Mang hai thùng nước không là điều hết sức dễ dàng, hắn gặp vấn đề khi đổ nước vào thùng, mỗi thùng nặng hơn ba mươi kg hai thùng thì hơn sáu mươi, đi được một đoạn đầu thấy cũng ổn nhưng càng bước đi hắn thấy càng nặn hai thùng nước cứ như hai ngọn núi đè lên người cứ như thể càng đi thì hai thùng nước càng nặng, cực hạng của hắn là nữa đường hắn phải nghỉ một lúc thì mới tiếp tục, trong lúc nghĩ hắn thấy những người lúc đi cùng hắn giờ đã quay lại tiếp tục gánh nước còn khuyến khích hắn:

 

"Tiểu tử cố lên đừng bỏ cuộc"

 

Khi về quân doanh thì hắn mới biết hắn khiêng được hai thùng thì người khác đã được sáu thùng tỉ lệ một ba chênh lệch này hơi lớn một chút, hắn thầm nhủ với bản thân chỉ cần cố gắng lên là sẽ đuổi kiệp, mặc dù đa số người trong quân doanh đều không tu luyện nhưng khí lực rất lớn khi biết điều này hắn hết sức kinh sợ, phải cố gắng dường nào mới được như vậy lúc hắn định đi gánh nước lần nữa chỉ nghe phía sau có tiếng nói :

 

"Tiểu tử ngươi gánh nước quá chậm đi bổ củi đi"

 

"Rõ"

 

Hắn thầm nhủ trong lòng bổ củi a cũng không phải chưa từng làm thế hắn bị hiện thực tàn khốc vã mặt một lần nữa, bổ số lượng củi phải nói là không thể tưởng tượng được khi củi được xấp thành một tòa núi nhỏ mới ngừng, làm xong hắn vô lực ngồi xuống toàn thân như rã rời hai tay như không nghe bản thân không chế, khi về quân doanh phải nhờ người khiêng giùm trước khi hôn mê hắn nói sảng hay chữ:

 

"Quái vật"

 

Người xung quanh nghe vậy được một phen cười lớn:

 

Sắc trời dần tối nhưng tiếng hô hào lúc rèn luyện khi hắn tỉnh dậy vừa hay là giờ cơm do chuẩn bị cơm cho binh lính nên bên hậu cần giờ ăn chậm hơn, miếng màn lều bị vén lên một trung niên đi vào nói:

 

"Tiểu tử rốt cuộc tỉnh, đi ăn cơm không thì nhịn. "

 

"Vâng"

 

Buổi cơm khá đạm bạc nhưng đủ những thứ cần thiết mà một người lính cần do làm việc cực lực nên ăn khá ngon.

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.