Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai năm sau

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

Chương 14

 

Hai năm đã qua từ ngày mà Lạc Trần vào quân đội, từ một người bổ củi gánh nước hắn lên được phụ bếp xem như một bước tiến lớn, hắn còn thân hình ốm yếu như lúc mới nhập ngũ nữa, đã trở thành một thanh niên lực lưỡng cao khoảng 1m7, mục tiêu ban đầu khi nhập ngũ là tìm hiểu thông tin về phụ thân, hắn chỉ biết lần cuối mà phụ thân hắn xuất hiện là ở Đồi Không Tên, hắn cũng muốn đi xem vận mai nhưng khi vào quân đội thì phải chịu sự ước thúc bởi các quy tắc nên chưa thể đi. 

 

"mau đi dọn cơm cho những đồng đội từ trên chiến trường về"

 

Tiếng hô lớn từ bên ngoài truyền vào phòng bếp, thúc giục mọi người khẩn trương làm việc, hai năm Lạc Trần ở quân doanh hắn cùng với những chiến sĩ kia không còn ước thúc bởi cách xưng hô, không phân cấp bậc chỉ gọi huynh đệ, hắn tuy tuổi nhỏ nhưng vẫn luôn cố gắng ra sức làm việc dần được mọi người công nhận. 

 

Từ một năm trước đại đội đã chia ra làm các quân đoàn nhỏ chú đóng khắp nơi trên chiến trường, vì kẻ thù của họ không phải nhân loại mà là yêu thú, cần chia mỏng lực lượng ra để giám sát tình hình khi có dấu hiệu của yêu thú thì lập tức thông báo toàn đội tập trung tiêu diệt. 

 

Lạc Trần nhanh chóng cùng mọi người trong bếp dọn thức ăn lên, do quân số tới 500 người nên việc dọn thức ăn có chút chậm trễ cũng nhờ binh lính dọn tiếp mới kiệp giờ cơm, thấy các huynh đệ ăn uống thống khoái hắn cũng vui mừng, đợi ăn gần xong hắn đi lại kế bên đội trưởng hỏi:

 

"Dương lão ca ngươi xem khi nào ta mới lên chiến trường được"

 

Nghe Lạc Trần nói vậy họ Dương nam tử quay sang nói 

 

"Ta nói này Lạc lão đệ, chiến trường có gì hay mà ngươi cứ khăng khăng muốn đi thế, ở đây nấu cơm cho huynh đệ ở chiến trường trở về không tốt sao, mỗi lần ăn cơm ngươi nấu trong bọn họ rất hạnh 

 

Họ Dương nam tử gọi Dương Chấn Thiên tuổi khoảng 40 thân hình cao to lực lưỡng da màu cổ đồng trong hết sức có lực do ở trần, nên có thể thấy rất nhiều vết sẹo trên thân có vết cào cắn của yêu thú để lại, sau lưng có vết sẹo kéo dài từ vai xuống hông gần như muốn xé cơ thể hắn ra làm hai trông rất dữ tợn, là một lão binh thiện chiến. 

 

Lạc Trần im lặng không nói, hắn biết chiến trường hết sức hung hiểm, không phải là nơi mà hắn hiện tại có thể đi, những yêu thú đó cường đại hơn con người rất nhiều muốn hạ được một con cần rất nhiều binh lính hy sinh, con sói năm xưa hắn gặp phải, một con thôi đã gần như muốn tính mệnh hắn nơi đây yếu thú như vậy theo bầy theo đàn mà bọn chúng còn là loại yêu thú cấp thấp nhất, Lạc Trần xưa đâu bằng nay thực lực hắn tăng lên rất nhiều hiện nay gặp phải độc nhãn lang hắn có thể tùy tiện diệt sát, nhưng hắn không tự tinh toàn thân trở ra khi gặp phải một đàn. 

 

Hắn đè xuống xúc động tìm kiếm chân tướng cha hắn biến mất, tiếp tục chờ đợi khi bản thân đủ thực lực ít nhất có thể diệt sát một đàn sói mà không bị thương quá nặng, hắn cười nói:

 

"Ta chỉ tò mò cảnh tượng chiến trường thế nào mà thôi không có ý gì khác, vậy ta đi dọn dẹp bát đĩa. "

 

Hắn nhanh tróng lẫn vào đám quân lính vừa ăn uống xong chốn mất Dương Chấn Thiên chưa kiệp phản ứng thì đã không thấy tung tích tình cảnh như vậy Dương Chấn Thiên chỉ biết cười trừ:

 

"Tiểu từ này cái gì cũng tốt chỉ có điều quá chấp nhất với chiến trường, không biết định làm gì nhưng nếu để hắn lên chắc chắn sẽ sống không lâu."

 

Những người ngồi gần đó nghe đối thoại giữa Lạc Trần với Dương Chấn Thiên từ chối cho ý kiến vì bòn hắn đồng ý với cách nghĩ của Dương Chấn Thiên, trong mắt bọn họ Lạc Trần còn quá trẻ tuổi tác ngang với con của họ có khi nhỏ hơn, người có mặt ở doanh trại có người đã có cháu không kém tuổi hơn Lạc Trần là bao. 

 

Đột nhiên Dương Chấn Thiên quay sang hỏi những người xung quanh:

 

"Trước khi hắn nhập doanh các ngươi  có biết hắn là ai hoặc con cái nhà nào không. "

 

Mọi người liên tục lắc đầu đa số những người ở đây chú ý đến hắn là khi thấy hắn cố gắng gánh hai thùng nước nặng gấp đôi có khi gấp ba bản thân, cũng có người chú ý lúc hắn ra sức chẻ củi trong khi cây búa cao gần nữa người hắn, hắn bổ tới lúc hôn mê có một số người còn tự thân cỏng hắn về. 

 

Hắn trong mắt mọi người như một làng khói mù thần bí vậy, nhìn thường ngày hắn cười đùa với mọi người, nhưng một số người tinh ý sẽ thấy được trong mắt hắn có sự kiên định không thể lay động, cùng với nỗi cô đơn không người thổ lộ, đó là những thứ mà những đứa trẻ tầm tuổi này không thể nào có đước, mọi người thấy hắn không muốn nói về bản thân nên không ai hỏi hắn lai lịch ra sao và vì sao nhập ngũ. 

 

Dương Chấn Thiên thầm nhủ:

 

"Xem ra hắn cũng là người chịu nhiều đau khổ, sau này phải giúp hắn nhiều một ít mới được"

 

"Mọi người giải tán. "

 

Trước khi đi Dương Chấn Thiên còn không quên căn dặn mọi người trước mặt Lạc Trần không nên đề chiến trường sự tình. 

 

"Haizzz"

 

"Xem ra sau này muốn ra chiến trường tìm Đồi Không Tên rất khó "

 

Lạc Trần có chút bất đắc dĩ sự tình luôn diễn ra theo hướng hắn không muốn, hắn không có trách người trong quân danh, vì hắn không có tư cách trách bất cứ ai họ chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi .

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.