Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1203 chữ

Chương 16

 

Dương Chấn Thiên liên tục  vỗ vai Lạc Trần cười nói:

 

"Ha ha, Lạc Trần ngươi không tồi a, tài nghệ nấu ăn của ngươi cao như vậy, không ngờ công phu cũng không kém"

 

Hắn bây giờ có chút chật vật quần áo phá toái vất thương chồng chất thậm chí có thể thấy xương thông qua một số vết thương, hắn vẫn cười xán lạn như thường ngày, luôn đặt tính mạng đồng đội lên hàng đầu.

 

Khi thú triều tập kích hắn có thể thong dong rời đi, nhưng hắn quyết định lưu lại cản hai ma thú cấp một để đồng đội giảm bớt áp lực. 

 

Dương Chấn Thiên khen ngợi Lạc Trần vì người thanh niên anh dũng xông pha giết địch khi thú triều tập kích là hắn. 

 

Lạc Trần khi nghe Dương Chấn Thiên liên tục khen mình cùng với những ánh liên tiếp từ các đồng đội xem hướng hắn khiến cho hắn có chút ngại ngùng. 

 

Lạc Trần có chút chần chờ hỏi:

 

"Dương lão ca ngươi có thể cho ta biết tổn thất được không"

 

Tổn thất hắn nói ý là chỉ số người tử vong, vì hỏi trực tiếp ra có chút tru tâm, ai mà chấp nhận ngay được việc đồng bạn đêm qua cùng nhau uống rượu vui đùa hôm sau đả không còn nữa. 

 

Nghe hắn hỏi như vậy không khí xung quanh lập tức ngưng trọng, mọi người lâm vào trầm mặc qua một hồi Dương Chấn Thiên mới hít một hơi thật sâu trậm rãi nói:

 

"Hai trăm ba mươi sáu huynh đệ đã không còn được về với gia đình nữa, bảy mươi chín người bị thương, lều trại bị phá hơn phân nữa"

 

Nói ra những lời này lúc khuôn mặt của hắn không còn mang theo nụ cười sáng láng thường ngày nữa, thay vào đó là vẻ mặt bi thương chán nản. 

 

Chết trọn vẹn 236 người a, nên nhớ đội của họ chỉ có 500 người thoáng cái đả mất một nữa. 

 

Thấy không khí càng ngày càng tệ Dương Chấn Thiên quyết định thay đổi chủ đề giúp mọi người phấn chấn lên:

 

"Ha ha các anh em không cần chán nản, những người đả mất kia không có nghĩa là họ sẽ buông bỏ a, họ sẽ theo chúng ta cùng nhau chiến đấu"

 

Hắn tươi cười rạng rỡ giúp mọi người bớt đau thương, nhưng hiệu quả có chút kém vì hắn thay đổi chủ đề quá gượng ép. 

 

Nếu chiến hữu đã chết thì thay hắn chiếu cố gia đình hắn, đó là việc tốt nhất mà bọn họ có thể làm. 

 

Đề phòng việc yếu thú lại tấn công bất ngờ bọn họ co rút quân đội lại chờ tiếp viện, Lạc Trần chở lại làm bếp trưởng cái nghề đã gắn bó với hắn sáu năm qua trờ lệnh từ tổng bộ. 

 

Lạc Trần cảm thấy sau đợt này hắn có thể sẽ thay đổi một chút địa vị trong quân doanh từ bếp trưởng thành tưởng quân chẳng hạn, vậy mục tiêu đến Đồi Không Tên của hắn lại gần thêm một chút. 

 

. . . 

 

Tổng bộ quân đội nơi mọi quyết định quan trọng đều cần bàn ở đây, trong đại điện một cái bàn tròn xung quanh bày mười chiếc ghế có bảy cái đả có chủ, bảy người này đã ngồi đây 3 giờ đồng hồ vẫn chưa đưa ra được cách giải quyết:

 

"Haizzz, yêu thú tập kích ngày một nhiều, tổn thất cũng càng ngày càng lớn a"

 

Lão già than thở liên tục, ông ta gọi Lâm Tri Hòa là đội trưởng quân đoàn số ba, đầu đầy tóc trắng cặp mắt lão u buồn khuôn mặt có rất nhiều nết nhắn, thân hình có chút ốm yếu khi đi còn phải dùng gậy để chống. 

 

Tiếng nói rất nhẹ , nhưng, những người xung quanh không dám lãnh đạm, đừng nhìn lão ốm yếu như vậy nhưng trong đây thực lực của lão là mạnh nhất cùng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, những người có trong phòng muốn một đối một mà thắng lão là rất khó.  

 

Một trung niên nhân nói:

 

"Lâm tướng quân, sự tình như vậy ngươi có biết nguyên nhân"

 

Người nói tên hắn là Chiến Anh, toàn thân một màu đỏ kể cả tóc lẫn con ngươi, trong hết sức bắt mắt. 

 

Lâm lão nhìn hắn một chút rồi nói :

 

"Kẻ địch có thông tin rất chuẩn xác các nơi đống trạm canh gác đều bị nhẹ nhàng lướt qua, việc này có chút kỳ quái"

 

Tên đội trưởng ngồi kế Chiến Anh từ đầu đến cuối đều không mở miệng khi hắn nghe thấy vấn đề mà Lâm Tri Hòa nói im lặng chốc lác mới nói ra suy nghĩ của bản thân. 

 

"Bên bọn chúng có cái yêu thú gọi là Xuyên Thổ Thử có thể tự do đi lại trong lòng đất thám thính, quân ta đóng trạm canh bị phát hiện không có gì lạ"

 

Lâm Tri Hòa lắc đầu từ từ nói:

 

"Cái gì cũng có giới hạn của nó, Xuyên Thổ Thử cũng vậy, không phải mỗi khi xuống đất là có thể thông hiểu vạn vật, nó chỉ có thể nhận biết những thứ di chuyển, còn cố định như quân canh gác chúng không thể biết hết được"

 

Phòng họp lâm vào trầm tư, nói đến đó bọn họ đã hiểu ra được vấn đề, có nội gián. 

 

Nội dán được cài vào các bên là việc ai cũng biết, nội gián đó chỉ có thể được sử dụng vào lúc nguy cấp, chỉ giới hạn ở mức độ con người, vậy tại sao những tình báo đó yêu thú biết được, được lợi ích gì mà bọn họ chấp nhận nguy hiểm nội gián bại lộ để đưa thông tin cho yêu thú. 

 

Lâm Tri Hòa thấy mọi người có vẻ hoang mang nên bình tỉnh nói:

 

"Vấn đề này tạm không đề cập, quân ta tuy tổn thất không lớn nhưng sĩ khí giảm không ít, cần biện pháp giải quyết"

 

Lời nói rất bình tình dường như mọi việc đều không liên quan đến ông ta, tính mạng của các chiến sĩ hy sinh đối với ông ta mà nói chỉ là con số, hết con này rồi tới con khác. 

 

"Ta đề nghị nên có người được phong thưởng, tâng bốc hành động của hắn để nâng cao sĩ khí của quân ta, người tên Lạc Trần rất không tệ"

 

Trần Thái Hư đưa ra đề nghị hắn cảm thấy Lạc Trần rất không tệ có thể đề cử một thoáng, còn Dương Chấn Thiên việc phong thưởng cho hắn là điều hiển nhiên nên không nhắc đến. 

 

Lâm Tri Hòa gật đầu đồng ý, dù sao chỉ khen thưởng mỗi Dương Chấn Thiên là không hợp lý, cần thêm hai ba người nữa để ổn định lại, để cho bọn hắn biết chỉ cần bỏ ra công sức thì sẽ nhận được thành quả xứng đáng, việc bọn hắn đang làm cấp trên đang nhìn. 

 

"Giải tán"

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.