Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1330 chữ

Chương 17

 

Dương Chấn Thiên cười nói

 

"Chúc mừng, không ngờ ngươi thăng chức nhanh như vậy, làm ta nhìn mà ngưỡng mộ"

 

Hắn có chút ngưỡng mộ Lạc Trần vì muốn lên được chức chỉ huy hắn tiêu tốn gần hai mươi  năm mà Lạc Trần thì nhất chiến thành danh. 

 

Lạc Trần cũng cảm thấy rất bất ngờ, hắn chỉ biết địa vị của hắn có chút thay đổi, không ngờ lại lớn như vậy từ bếp trưởng lên đến chỉ huy. 

 

Con người hắn tệ nhất là việc chỉ huy người khác, trước giờ hắn chỉ cố gắng làm xong bổn phận của mình, cho nên chưa thể thích ứng được hắn chần chờ nói:

 

"Dương lão ca có gì mong ngươi giúp đỡ"

 

Dương Chấn Thiên nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra sau đó cười lớn:

 

"Haha, ngươi yên tâm"

 

"Ngươi vẫn chưa biết nơi ngươi làm chỉ huy "

 

"Ừ"

 

"Ngươi được thăng lên làm chỉ huy đội 4 nằm ở phía bắc quân doanh"

 

Hai người vừa đi vừa nói, nói đến hào hứng mới biết cả hai coi như hàng xóm Lạc Trần chỉ huy quân đoàn số 4 còn Dương Chấn Thiên thì số 3.

 

Đi tới nơi cấm trại đội 3 thì cả hai tách ra, Dương Chấn Thiên bận đi tập hợp quân nhân, còn Lạc Trần tiếp tục đi hắn vừa đi vừa âm thầm đắc ý chỉ huy đội 4 a, chức vụ này tưởng trừng như khó khăn, ai ngờ lại dễ dàng đạt được. 

 

Đến nơi hắn rất bất ngờ vì người ở đây đa số là người quen, hầu như những ngươi sống sót khi bị yêu thú tập kích. 

 

"Tới"

 

"Không ngờ lại trẻ như vậy"

 

"Nhìn hắn chưa tới 20 a"

 

"Ta nghe đồn hắn mới 18 tuổi"

 

"Trẻ vậy, thế hắn vào quân năm bao nhiêu tuổi a"

 

Quân lính bắt đầu xôn xao, người quen cũ thì tương đối bình tĩnh họ ít nhiều biết được chút nội tình, thấy Lạc Trần anh dũng lúc thú triều nên không có dị nghị, chỉ có chút ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến Lạc Trần, sự ngạc nhiên rất nhanh bị họ đè lại. 

 

Người chưa quen cảm thấy rất bất mãn, tại sao lại cho người trẻ như vậy làm chỉ huy, xem tính mạng bọn họ như trò đùa à, có người rốt cuộc nhịn không được nữa quyết định thử Lạc Trần.

 

Hắn đi ra khỏi hàng đi về phía Lạc Trần, Hắn rất cao, cao hơn Lạc Trần hai cái đầu mà Lạc Trần cao 1m8 chí ít hắn có hơn hai mét, hai người đứng đối mặt muốn thấy mặt đối phương Lạc Trần phải ngước lên nhìn, còn tên quân lính kia dùng ánh mắt miệt thị nhìn về phía hắn. 

 

Quân đội là nơi dùng thực lực và tài trí để nói chuyện, ngươi không có thực lực thì phải có tài trí để làm tham mưu, ngược lại thì làm mảnh tướng nếu khống có cả hai mà được vị trí cao không những không được tôn vinh mà chỉ nhận sự khinh thường và không được lòng binh sĩ, Lạc Trần hắn đang đứng trước tình hình này bọn họ muốn biết liệu Lạc Trần có đủ tư cách để làm chỉ huy bọn họ. 

 

Tên binh lính trước mắt hắn tên Hạng Nam thân cao 2,1 mét bắp tay cao như cột nhà thân hình gấp đôi người thường, do ở trần nên có thể thấy khắp ngươi hắn toàn là vết thương, đa số là vết cào do yêu thú để lại, khuôn mặt đầy cơ bắp khi hắn nhăng mặt lại các đường cơ co dúm lại trong như mặt quỷ hết sức đáng sợ, người tâm chí không cứng rắn đứng trước mặt hắn chỉ biết run sợ chứ không dám bỏ chạy, vì chạy chỉ có một kết cục chết. 

 

Lạc Trần rất bình tỉnh nhìn hắn, từ vừa bắt đầu tới giờ phút này hắn chỉ bình tỉnh nhìn đối phương hắn có thể cảm nhận được, sơ bộ khí tức phát ra Hạng Nam không yếu hơn Dương Chấn Thiên bao nhiêu, hắn không cho là có thể dễ dàng chỉ huy những người như Hạng Nam bằng biện thông thường, chỉ có đánh đánh đến khi nào bọn họ phục mới thôi. 

 

Hạng Nam kiêu ngạo nói:

 

"Chào binh trưởng, hy vọng chỉ giáo thêm "

 

Khi nói còn không quên miệt thị nhìn về phía Lạc Trần, theo hắn thấy Lạc Trần lên làm binh trưởng không phải nhờ khả năng mà là nhờ vào các mối quan hệ, như một thiếu gia nhà giàu nào đó cảm thấy hứng khởi quyết định đi chiến trường dạo một vòng rồi về, để lấy danh tiếng. 

 

Lạc Trần bình tĩnh nói:

 

"Tốt, ra tay đi"

 

Hắn đã không còn là đứa bị run sợ khi bị bắt làm nô lệ năm xưa, nay hắn đã là một nam tử có thể thoải mái xông pha chiến trường, có thể là chỗ dựa cho các đồng đội khi yếu thế, có thể để các đồng đội an tâm đưa lưng về phía bản thân tùy ý giết địch. 

 

"Haha"

 

Từng tiếng cười vang truyền đến, có của Hạng Nam cũng như những binh lính khác, cuộc thâm do này không ác ý nếu Lạc Trần có thực lực thì tùy ý giao tính mạng cho hắn có sau, nếu là một công tử nhà giàu nào đó đập hắn một trận rồi đuổi về nhà người như hắn không đủ tử cách, còn về giết đối phương thì bọn hắn không giám nghĩ tới có thể tùy ý gửi người vào nơi đây không phải nhân vật tầm thường gì. 

 

Hạng Nam vung cú đấm của mình về phía Lạc Trần, cú đâm rất có uy lực người quan sát có thể nghe được tiếng "Vụt vụt" tiếng ma sát của cú đấm và không khí quỷ tích của cú đấm từ thấp lên cao có thể tùy ý xẹt qua nền đất, thấy uy lực như vậy Lạc Trần chỉ có thể dùng hai tay để đỡ còn về phần né thì hắn cảm thấy là né không thoát. 

 

"Rầm"

 

Bóng người nhanh tróng bay ra của lều va vào thân cây, làm cho cây lõm xuống hắn gần như mất đi cảm giác của hai tay. 

 

"Đùa sao, quyền vừa rồi có thể đấm chết một con trâu đó, không biết tay mình có gãy không"

 

Tiếng bàn tán truyền đến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ về sức mạnh của hạng nam còn có người bàn tàn về sinh tử của Lạc Trần. 

 

"Hạng Nam ngươi không thật đánh chết người a, phía trên trách tội ngươi có thể chịu không nổi"

 

"Ta không ngờ hắn lại yếu vậy a, một quyền cũng đỡ không nổi"

 

Hạng Nam cảm thấy không biết nói gì, mặc dù quyền vừa rồi hắn cảm giác có chút lạ tuy trúng nhưng uy lực không có triển khai hết. 

 

Lạc Trần Nhanh tróng đúng dậy vào thế tấn công, hắn tích lực vào hai chân, dậm mạnh nơi đi qua có thể thấy được vết chân in trên đất, hắn nhanh chóng lao về phía Hạng Nam. 

 

Hạng Nam thấy Lạc Trần cấp tốc chạy đến có chút mừng rở, vì đối phương không chết có thể đỡ được một quyền của hắn mà không chết rất ít a, do Lạc Trần chưa chịu thua nên hắn nhanh chóng vào thế để đánh một trận với Lạc Trần. 

 

Lạc Trần chạy lại nhảy lên hay tay ôm lấy đầu Hạng Nam dùng gối húc thật mạnh vào mặt hắn, nhất thời Hạng Nam cảm thấy hoa mắt ngã ngang chết đất trước khi ngất đi hắn chỉ lờ mờ nghe được. 

 

"Trận này ta thắng"

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.