Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo nghiệm tư chất

Tiểu thuyết gốc · 3206 chữ

"ta hỏi ngươi thần "

Bạch tiền bối hỏi

Lạc Trần :

"thần không phải là chí cao vô thượng sao"

"thần có thể bay"

"một quyền của thần có thể đánh vở sơn hả"

"con nói đúng chứ bạch tiền bối"

Bạch trạch nhìn hắn hồi lâu rồi cười nói:

"thần theo quan niệm của ngươi có thể là đúng cũng có thể sai"

"thần là một trong những cảnh giới tu luyện của con người mà càng lên cảnh giới cao thì cảm xúc càng mờ nhạc càng vô tình liệu ngươi còn muốn thành thần"

sau khi nghe song câu nói ấy Lạc Trần trầm mặc lại hồi lâulâu Thiên Biến

Chương 3 Kiểm Tra Tư Chất.

Tác giả : Lão Cửu

Edit. : Võ Hoàng Mạnh

"Thần tiên là gì?" Bạch Vân Trung từ tốn hỏi.

"Thần tiên là chí cao vô thượng a!"

"Thần có thể bay lượn cửu tiêu!"

"Chỉ cần một cái nhất tay là có thể di sơn đảo hải!"

"Bạch thúc thấy ta nói có đúng không?" – Lạc Trần hai mắt long lanh,hưng phấn nói.

Bạch Vân Trung nhìn hắn hồi lâu rồi cười:

"Ha ha,thần tiên theo như lời ngươi vừa nói cũng không đúng hoàn toàn a."

"Thần tiên hay còn gọi là tiên nhân trong miệng người thường là một trong những cảnh giới mà ai cũng tha thiết ước mơ. Nhưng có được ắt có mất, Con đường thành tiên, thành thần đầy rẫy nguy hiểm có thể khiến ngươi tử vong bất cứ lúc nào,khi ngươi đã quyết định đi lên tu tiên lộ cuộc sống của ngươi sẽ không còn những chuỗi ngày an bình nữa. Vật cạnh thiên trạch! Đó là quy luật bất biến, ngươi phải sẵn sàng để tranh với người,tranh với trời để hướng tới đỉnh phong. Cảnh giới càng cao thì những khó khăn,nguy hiểm mà ngươi phải đối mặt càng lớn, càng nhiều a. Vậy ta hỏi ngươi có còn muốn thành thần tiên nữa không? Có dũng khí đi lên tu tiên lộ nữa không? "

Sau khi nghe xong, Lạc Trần trầm mặc suy nghĩ rất lâu.

Bạch Vân Trung tiếp tục đọc thư tịch của mình,cứ như là hắn không quan tâm đến câu trả lời của Lạc Trần.

"Ta muốn tu tiên,ta muốn thành thần!" Lạc Trần ngẩng mặt lên nói với Bạch Vân Trung. Trong đôi mắt là sự khát khao,cố chấp nhưng cũng có một chút bướng bỉnh của trẻ con.

Bạch Trạch liếc ngang hờ hửng hỏi :

"Vì sao?"

Lạc Trần ngây ra một lúc sao đó nói:

"Ta không biết phải nói như thế nào với thúc nhưng trong đầu ta như có tiếng ai đó nói với ta là hãy tu luyện đi,đó là con đường ta nên đi. Ta cũng nghĩ là nếu ta có thể phi hành,bay lượn như tiên nhân ta có thể tìm cha mẹ ta nhanh hơn a. Ta thật rất nhớ phụ mẫu của ta!"

"haizzzzz! Ta với ngươi xem như có duyên. Để ta chỉ điểm ngươi một thời gian vậy." Bạch Vân Trung nhìn xa xăm về một hướng thở dài.

"Bạch thúc thúc sẽ dạy ta tu luyện thật sao? Ta thương Bạch thúc thúc nhất." Lạc trần vui mừng tới nỗi chạy lên ôm Bạch Vân Trung nhưng khi chạm tới người Bạch Vân Trung thì hai tay hắn lại thấy trống rỗng còn Bạch Vân Trung trước mặt thì mờ nhạt và biến mất. Lạc Trần hốt hoảng và mất thăng bằng nên đã có một pha ếch vồ lá chuối tiêu chuẩn a. Liền đó hắn nghe được âm thanh của Bạch Vân Trung vang lên sau lưng:

“Ta không thích ai tiếp xúc thân mật với ta như vậy a.”

“ haha,đó là di hình hoán ảnh,hay đằng vân giá vũ vậy Bạch Thúc,thật là uy phong nha.” Lạc Trần cười xấu hổ, gãi đầu.

“Tựu không có gì ghê gớm,sau này ngươi cũng có thể làm được.” Bạch Vân Trung không mặn,không nhạt đáp.

Sau khi cười song Lạc Trần cảm thấy bản thân thất thố nên hắn ngậm miệng và nhồi nghiêm chỉnh lại trước mặt Bạch Vân Trung,hắn lẩm bẩm:

“Bạch mặt gỗ keo kiệt,chỉ ôm có 1 cái thôi có cần để ta vồ ếch vậy không?” (Bạch Vân Trung có đeo mặt nạ.”

“Ngươi vừa mới nói gì đó?” Bạch Vân Trung lườm hắn.

“Ta đâu có nói gì đâu a,Bạch thúc thúc cứ tiếp tục a…”

Đổ mồ hôi! “Vậy mà Bạch thúc cũng nghe được sao? Thật là biến thái,lần sau rút kinh nghiệm a,ta chỉ nghĩ xấu chứ ko nói xấu nữa” Hắn thầm nghĩ.

Bạch Vân Trung nói tiếp:

"Vi sư đưa vào cửa,tu hành tự bản thân! Tu luyện chủ yếu là do tự thân ngươi cần phải cố gắng chứ tuyệt đối không ỷ lại vào bất cứ ai. Tu luyện là cho bản thân ngươi chứ không phải cho ai khác. Còn sau này ngươi có thành tựu như thế nào phải xem chính ngươi. Không ai nói trước được điều gì."

Lạc trần ngờ vực hỏi:

"Bạch thúc, không phải tu luyện là sẽ thành thần tiên hay sao?"

"Thế gian người tu luyện nhiều vô số kể, ngươi nghĩ ai cũng có thể thành thần tiên hay sao? Nếu tu luyện dễ như vậy thì thần tiên đi đầy đất, người người,nhà nhà đi tu luyện hết rồi,còn cần ngươi nói!" Bạch Vân Trung khinh bỉ nhìn hắn.

Lac Trần:

"Vậy phải là sao mới được hả Bạch Thúc? "

Bạch Vân Trung cười nói tiếp:

" Thế gian rộng lớn vô biên ,người thì rất nhiều nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện. Mà người tu luyện như ta và ngươi chỉ như hạt cát trong sa mạc, giọt nước giữa đại dương mà thôi. Phải xem ngươi có tư chất để tu luyện hay không a."

Lạc trần nói với ánh mắt đầy khát vọng:

"Vậy bây giờ thúc sẽ kiểm tra tư chất cho ta sao?"

"Bây giờ còn chưa được" Bạch Vân Trung lắc đầu.

"Tại sao?"

"Cơ thể ngươi bây giờ còn quá yếu."

"Quay về rèn luyện thân thể ,khi nào mà một tay ngươi có thể nâng được 100 cân thì hãy quay lại gặp ta. Ta đã ghi lại cho ngươi phương pháp tập luyện. Mỗi ngày ngoài chăm sóc dược viên,học thuộc dược lý và cách bào chế thuốc xong hãy tập luyện. Ta cũng có ghi lại cho ngươi cách điều chế dược dịch để cường thân kiện thể ngươi tự coi mà làm. Nhưng lúc ngươi ngâm trong dược dịch sẽ phải chịu chút thống khổ a.”

Lạc Trần nghe xong mặt xanh lè.

"Vâng,Bạch Thúc."

Sau khi từ biệt Bạch Vân Trung, Lạc Trần quay về phòng nghỉ ngơi. Những ngày sau,số lượng công việc của hắn cũng như trước có điều là hắn cố gắng làm nhanh hơn lúc trước để chừa khoản thơi gian rèn luyện thân thể mà thôi.

Sáng sớm sau khi quét sân, hắn chạy xuống chân nui gánh nước. Lúc đầu hắn chỉ gánh được mỗi thùng 20 cân. Từ chân núi lên đến chỗ hắn ở cũng xấp xỉ 300 trăm trượng a. Giữa cái thời tiết mùa hạ này đối với hắn thì đó cũng là hơi quá sức. Để lấy đủ số nước mà Bạch Thúc yêu cầu hắn phải đi đi,về về khoảng 20 chuyến a. Ngày đầu tiên hắn gánh nước đến khi xong thì trời cũng nhá nhem rồi. Hai bàn chân của Lạc Trần phồng rộp lên và rướm máu. Về tới phòng ăn tích cốc đan xong nghỉ ngôi một chút để hồi phục thể lực hắn liền ra trước sân cần 2 khối gạch và đứng tấn để tập lực tay, mỗi tay 10 cân. 3 canh giờ qua đi thì 2 tay Lạc Trần đã mỏi nhừ,không còn cảm giác gì nữa. Lúc này cũng gần nửa đêm. Lạc Trần gần như là phải lết vào phòng nhưng hắn còn phải ngâm dược dịch,mà nhớ tới lời Bạch Vân Trung nói hồi sáng thì hắn đã không rét mà run a. Hắn loay hay hồi lâu cũng phối xong dược dịch mà Bạch Vân Trung đã căn dặn hắn. Sau khi đổ dược dịch vào nước tắm thì chỉ thấy nước đang âm ấm bổng sôi sụng sục lên đầy hơi nóng mù mịt và chuyển sang màu lam sậm. Lạc Trần yết hầu khô khốc nuốt cái ực.

“Liều mạng, ta phải cố gắng nhiều hơn nữa. Vì phụ,mẫu,vì thôn dân,ta muốn thành cường giả!”

Nói đoạn hắn nhắm mắt cắn răng mà nhảy vô thùng tắm. Vừa ngâm người vào hắn cảm giác như bịngàn vạn con côn trùng gặm nhấm a. Có đau,có ngứa, có bỏng rát. Nhưng điều đáng sợ là cảm giác này không phải từ bên ngoài mà giống như từ trong cơ thể phát ngược ra. Làm hắn muốn gãi cũng ko gãi được.

“Aaaaaaaaaaa..!!!!” Lạc Trần gầm lên đau đớn.

Được 1 lúc sau thì hai mắt Lạc Trần tối sầm,mất đi tri giác.

Bạch Vân Trung ngồi đọc sách ở thư phòng,khi ngươi được tiếng hét của Lạc Trần thì hắn liền về phía gian phòng của Lạc Trần,hắn thì thào:

“Bồi thể ngưng cốt dịch dùng lần đầu sẽ có hiệu quả cao nhất,giúp tạo nền móng cho thân thể còn có thể mở rộng kinh mạch. Nhưng sẽ rất thống khổ a. Kiên cường lên, Trần nhi”

Sáng hôm sau Lạc Trần tỉnh dậy. Hắn thấy mình vẫn trong thùng tắm hắn vội nhảy ra ngoài. Kỳ lạ là hắn thấy người mình rất có sinh lực,không còn thấy mệt mỏi hay đau đớn như hôm qua nữa. Hai bàn chân hôm qua nát bươm,rướm máu mà nay đã đóng vẩy rồi. Khi hắn bước đi thì cũng bong ra hết. Thật thần kỳ. Hắn nghĩ sau này phải chăm học đan dược với Bạch thúc a, thật là có ý tứ.

Ngày qua ngày Lạc Trần cứ chăm chỉ làm theo những bài tập thể lực mà Bạch Vân Trung dạy hắn và khối lượng thì cứ ngày một tăng lên. Ngoài lần đầu tắm dược dịch rất thống khổ ra thì những lần sau không đến nổi chết đi sống lại như vậy. Nhưng đổi lại là 1 thân khí lực của hắn ngày càng tiến bộ.

Một tháng trôi qua hiện nay Lạc Trần một tay đã có thể nâng được chín mươi ba cân hắn cảm thấy càng về sau tốc độ tăng lên càng chậm những bài tập thường ngày đối với hắn gần như vô hiệu nên hắn quyết định tăng lên cấp độ luyện tập.

Bây giờ mỗi ngày Lạc Trần đều đeo theo một túi đá nặng khoảng sáu mươi cân sau lưng, hai tay và hai chân hắn đều mang theo phụ trọng. mỗi tay thêm hai mươi cân, chân thì ba mươi cân. Cứ như vậy từ sáng đến tối trừ khi đi ngủ là hắn tháo hết ra. Thời gian còn lại hắn đều mang trên người.

Khả năng đều chế dược dịch của hắn cũng tăng lên,cái gọi là quen tay hay việc nên tốc độ rèn luyện thân thể cũng vậy mỗi khi cảm thấy nhàm chán thì hắn lại vào rừng tìm dã thú "tập luyện". Nói là tập luyện thì nói hắn tập chạy thì đúng hơn.

Vì hắn nghĩ nếu khi bị nguy hiểm mà vận dụng cơ thể để chạy thì sẽ mau chóng tiến bộ hơn, và với địa hình phức tạp trong rừng sẽ giúp hắn luyện được độ linh hoạt cũng như khả năng ưng biến.

Dần dần rồi Lạc trần cũng quen thuộc hoàn cảnh trong rừng. Cơ thể hắn bắt đầu những tiến bộ rõ rệt. Có lần hắn chọc phải một con tiểu cẩu hùng,hắn ngang nhiên cướp mật ong của con tiểu cẩu hùng kia. Tiểu cẩu hùng nổi giận đuổi giết hắn khắp hang cùng, ngỏ hẹp. Nhưng lần nào cũng bị Lạc Trần nhanh chân leo lên cây trốn được. Đúng là không cắn, nhầm ,không đánh thì không quen biết, cả hai dường như đã ngầm chấp nhận sự có mặt của đối phương trong rừng. Không biết khi nào cả hai đã coi nhau là bạn. Có lần do phải bận học thêm về đan dược bên chỗ Bạch Vân Trung nên Lạc Trần đã không vào rừng,hôm đó Tiểu cẩu hùng ở con suối đợi hắn rất lâu tới xế chiều, vậy mà trong mắt nó có 1 tia buồn bã rất nhân tính. Con tiểu cẩu hùng này cao gần 1 trượng, lông trên thân có màu ám kim sắc rất lạ, không như những con gấu khác. Đã vậy trên trán nó còn có 1 chỗ lông màu bạc nhin tựa như trăng khuyết rất là kỳ lạ.

Có lẻ cả 2 đều đồng bệnh tương liên a. Cả 2 đều lạc mất phụ, mẫu.

Trong quá trình học y dược Bạch Vân Trung từng giảng cho Lạc Trần rất kỹ về vấn đề huyết mạch. Nó là thứ rất trọng yếu trong việc tu luyện ,hắn rất say mê khi nghe dảng còn đặc biệt hứng thú tìm hiểu sâu về huyết mạch và kinh mạch .

khi được tám tuổi thì cũng là ngày mà Lạc Trần hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch trạch giao cho vì hôm đó hăn thành công sử dụng một tay nâng tảng đá nặng 100 cân tuy có chút cố sức nhưng vẫn được tính là thông qua.

Sau khi thấy kết quả Bạch Vân Trung cười nói:

"Rất không tệ a."

" Kế tiếp là bước quan trọng nhất,ta sẽ kiểm tra xem ngươi có tư chất tu luyện hay không?"

Lạc trần hỏi:

"Kiểm tra như thế nào vậy Bạch thúc thúc?"

Bạch Vân Trung ném sang một cục đá có 8 màu sặc sỡ và hình thù kì quái:

"Chỉ cần đặt tay lên nó tĩnh tâm ngưng thần là được."

Lạc trần "ồ" lên và làm theo

khi Lạc trần đặt tay lên cục đá ấy thì nó dần đổi sang màu bạc lát sau đổi sang màu lam,bán trong suốt.

Bạch Trạch lẵng lặng chờ đợi kết quả

sau hồi lâu Lạc Trần nói:

"ta muốn thành thần"

Bạch Trạch :

"vì sao"

Lạc Trần ngây ra một lúc sao đó nói:

"con không biết"

Bạch Trạch thở dài nói:

"ta với ngươi xem như có duyên thôi thì đành chỉ điểm ngươi một thời gian vậy"

Lạc trần vui mừng nói:

" thật sao con sắp được tu luyện để thành thần haha"

sau khi cười song Lạc Trần cảm thấy bản thân thất thổ nên im miệng và nhồi nghiêm trang lại nghe nói tiếp

Bạch trạch từ từ nói:

"tu luyện chủ yếu là do tự thân ngươi cần phải cố gắng mà ngươi có thành thần được hay không còn không biết"

Lạc trần ngờ vực hỏi:

"tại sao không phải người nói tu luyện là sẽ thành thần sao"

Bạch trạch nói:

"thế gian người tu luyện có ngàn vạn mà tinh ai cũng chỉ cần tu luyện là có thể thành thần thì thường nhân làm sao sống"

Lac Trần:

" nhiều người như vậy sao tiền bối"

Bạch Trạch cười nói"

" thế gian rộng lớn vô ngần ,ta người tu luyện như ta và ngươi như là hạt cát trong sa mạc giọt nước giữa biển mà thôi"

Lạc trần nói với ánh mắt đầy khát vọng:

"bây giờ ngày có thể chỉ ta cách tu luyện được không"

Bạch trạch lắc đầu nói:

"bây giờ còn không được"

Lạc Trần hỏi:

"tại sao"

Bạch trạch

" cơ thể ngươi bây giờ còn quá yếu "

"quay về rèn luyện thân thể ,khi nào mà một tai ngươi có thể nhấc được 100 cân rồi hải quay lại tìm ta"

Lạc Trần đáp

"vâng"

sau khi từ biệt Bạch tiền bối lạc trần quay về phòng ,số lượng công việc của hắn cũng như trước có đều làm nhanh hơn lúc trước để chừa khoản thơi gian rèn luyện thân thể mà thôi.

sáng sớm sau khi quét sân, hắn chạy xuống trân nuối gánh nước và chạy lên ,đêm thì dựa vào vốn hiểu biết nông cạn của bản thân về y dược ,thì hắn tự điều phối dược dịch để ngâm tuy hiệu quả không quá rỏ ràng nhưng đối với hắn bây giờ có tăng lên là được.

sáng hôm sau hắn chạy đến trước phòng Bạch Trạch để hỏi về vấn đề y dược vì hắn cảm thấy y dược rất cần thiết,

một tháng trôi qua hiện nay Lạc Trần một tay đã có thể nhắt được 93 cân hắn cảm thấy càng gần 100 tốc độ tăng lên càng chậm nhửng bài tập thường ngày đới với hắn gần như vô hiệu nên hắn quyết định tăng lên cấp độ luyện tập.

giờ mỗi ngày hắn đều đeo theo một túi đá nặng khoảng 70 cân sau lưng, hắn đeo như vậy từ sáng đến tối trừ khi đi ngủ là hắn rở ra còn lại thời gian đều mang ,thông qua nhiều lần được Bạch Trạch chỉ điểm trên khoảng y dược kiến thức của hắn được tăng lên rất nhiều càng học hắn càng cảm thấy y dược rất có ý tứ.

khả năng đều chế dược dịch của hắn cũng tăng lên nên tốc độ rèn luyện thân thể củng vậy mổi khi cảm thấy nhàm chán thì hắn lại vào rừng tìm dã thú "tập luyện" dần rồi Lạc trần cũng có người bạn đầu tiên đó là một chích gấu cả hai không đánh thì không quen nên thời gian trôi qua bọn hắn càng thân thiết.

trong quá trình học y dược Bạch trạch từng đề cập với Lạc trần huyết mạch là thứ rất trọng yếu trong việc tu luyện ,hắn rất say mê khi nghe dảng còn đặc biệt hứng thú tìm hiểu sâu về huyết mạch và kinh mạch .

khi được 9 tuổi thì cũng là ngày mà Lạc Trần hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch trạch dao cho vì hôm đó hăn thành công sử dụng một tay nâng tảng đá nặng 100 cân tuy có chút gượng ép nhưng vẩn gình là thành công

sau khi thấy kết quả Bạch trạch cười nói:

"rất không tệ a"

sau đó lại nói tiếp:

" kế tiếp là bước quan trọng nhất là kiểm tra xem ngươi có tư chất hành hay không"

Lạc trần hỏi:

" làm sao để biết có tư cách tu hay không?"

Bạch trạch ném sang một cục đá và nói

"chỉ cần đặt tay lên nó tỉnh tâm ngưng thần là được"

Lạc trần "ồ" lên và làm theo

khi Lạc trần đặt tay lên tảng đá ấy dần đổi sang màu trắng lát sau đổi sang màu tím nhưng màu sắt mờ nhạt

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.